Khi Lý Vân và Hồng Xảo Vũ muốn giết tôi, trái lại đã bị tôi khống chế, đe dọa tính mạng, chính nhà tiên tri Những này đã ra tay giúp bọn họ, nếu không Lý Vân và Hồng Xảo Vũ đã chết từ lâu, nhưng bây giờ… “Không, tôi đã nhìn thấy tất cả mọi thứ.” Những nói, khi nhắc đến Lý Vân và Hồng Xảo Vũ, khuôn mặt cô ta cuối cùng lộ ra vẻ đau khổ: “Từ khi ra đời, tôi đã bắt đầu nhìn thấy được rất nhiều việc xảy ra trong tương lai, kể cả khi bản thân không muốn thì cũng không làm được gì, chỉ cần nhìn thấy một người, liền có thể từ thân phận nhìn ra được tương lai của người đó. Hôm nay tình cảnh như vậy thực ra tôi đã sớm biết rồi. Nôi đau khổ của một nhà tiên tri chính là như vậy, có thể thấy được, nhưng không thể thay đổi được” “Gô rõ ràng biết cảnh tượng hôm nay, tại sao còn muốn cứu bọn họ? “Tôi cảm thấy không đáng thay cô ấy. “Vì sao ư?” Nhũng lắc đầu:” Từ ngàn năm nay, tình cảm của nhà tiên tri và tộc Huyền sư thân thiết như. anh em ruột thịt. Lý Vân và Xảo Vũ cũng là tôi nhìn bọn họ lớn lên. Làm sao tôi chịu nổi trơ mắt nhìn họ bị giết?” “Nhưng bọn họ..” Tôi tức giận không nói nên lời. Lý Vân và Hồng Xảo Vũ nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi rồi. “Cô nói cái gì? Như vậy là có ý gì? Thế nào là cô yêu nữ này đã cứu chúng tôi?” Hồng Xảo Vũ lớn giọng hỏi. Tôi trừng mắt nhìn bọn họ: “Những kẻ vô tình vô nghĩa như các người vân còn mạnh miệng nói như chính mình là người đàng hoàng, không cảm thấy tức cười sao?! Nếu không có Những, ngày đó các người đã sớm chết dưới kiếm của tôi rồi. Sao cô không nghĩ kĩ lại xem, tại sao chính mình còn sống cho đến bây giờ? Còn thật sự cho răng tôi đại phát từ bi tha cho các người sao?” Lý Vân và Hồng Xảo Vũ đồng thời sững người “Đừng nghe những lời lừa dối mê hoặc của bọn họ! Nhà tiên tri muốn ngăn cản không chịu lấy mạng cô, chỉ vì muốn khiến cho cô phục vụ họ tốt hơn mà thôi! Mọi thứ đều là cái cớ, chỉ có giết nhà tiên tri chúng ta mới có tự do, các người lẽ nào không muốn có được tự do sao?” Tộc trưởng lớn tiếng nói. Lý Vân và Hồng Xảo Vũ lại dao động và nhìn về phía chúng tôi một lần nữa: “Bất kể các người nói cái gì, hôm nay chúng tôi cũng phải giết nhà tiên tri và rời khỏi ngôi làng bị nguyên rủa này!” “Các người thực sự nghĩ rằng mình có thể rời đi?” Lúc này, Lãnh Mạch, người từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, lạnh giọng nói:” Nếu không có pháp lực và sự bảo hộ của nhà tiên tri che chở, linh hôn của các ngươi đã bị hồn phi phách tán trong núi tuyết rồi, Các người còn thật sự cho răng mình là người còn sống sao? “ Một câu nói này của Lãnh Mạch khiến những người trong tộc Huyên sư bên dưới sững sờ. Bao gồm cả tôi cũng sửng sốt: ‘Lãnh Mạch, anh nói cái gì? Anh nói những người trong tộc Huyên sư. này không phải là người còn sống sao? Không không không, đây là Minh Giới, ý của anh là bọn họ cũng không phải người Minh Giới, chỉ là một hôn phách?” “Sao có khả năng này! Các người là đang kể chuyện cười đó sao!” Lý Vân và Hồng Xảo Vũ nói. “Nếu như không tin thì tự mình thử đâm mình một đao xem” Lãnh Mạch lạnh nhạt nói. “Hahaha anh nghĩ chúng tôi ngu ngốc sao? Anh muốn chúng tôi tự đâm mình thì chúng tôi liền tự đâm?” Hồng Xảo Vũ cười lớn. Lãnh Mạch cũng lười nói nhảm với bọn họ, băng đao không biết xuất hiện như thế nào, trên ngực môi người tộc Huyền sư đều bỗng nhiên xuất hiện một cây. băng đao, căm vào ngay giữa trái tim bọn họ. Nhưng những người này đều không chết! Bọn họ rút băng đao từ trong ngực ra, không những không chết mà còn không có máu chảy ra. Tất cả người tộc Huyền sư đều bị sự đột ngột này làm cho thay đổi đến đáng sợ. “Này, làm sao có thể… “Lý Vân và Hồng Xảo Vũ ôm chặt ngực. “Chúng ta không phải vân luôn không chảy máu sao?” Mộc Hi nói ra sự thật mà bọn người Huyên sư này luôn không muốn chấp nhận:” Từ khi sinh ra đời tôi sẽ không bao giờ chảy máu, chẳng phải mọi người đã nói với tôi răng những kẻ Huyền sư chúng ta không có máu sao? Tại sao bây giờ tất cả mọi người đều ngạc nhiên như vậy?” Hóa ra không phải họ không biết sự thay đổi của cơ thể mà là họ không muốn thừa nhận sự khác biệt của mình, những người ở Huyễn sư này chắc hẳn trong đời sống ngày thường họ đã phát hiện ra từ lâu răng họ sẽ không chết đi, mà họ vân luôn xem mình là người Minh Giới, sẽ chảy máu, sẽ chết, có lẽ lúc nào họ cũng đang lừa dối bản thân mình như vậy. “Không! Tất cả chỉ là một lời nguyên mà thôi!” Tộc trưởng lớn tiếng kéo lại tinh thần của những người trong tộc Huyễn sư đang ở bên dưới: “Chúng ta vốn dĩ là người sống, chính bọn họ đã sử dụng thuật che mắt chúng tat” “Ông tộc trưởng này đúng là thật phiên phức” Tôi nói lên một câu. Một giây sau băng của Lãnh Mạch kề trên cổ tộc trưởng, cố ý nhắc nhở ông ta: “Người phụ nữ của tôi nói ông phiền phức, tôi cho ông mãi mãi ngậm miệng lại” Sau đó tộc trưởng liên bị Lãnh Mạch giết chết. Tốc độ này cũng thật nhanh, hoàn toàn không cho người khác chuẩn bị tinh thần, tộc trưởng ngay cả thời gian nói di ngôn cũng không có, ông ta đã biến thành tro tàn trong băng của Lãnh Mạch. Con người khi chết đi sẽ để lại thi thể, chỉ có những hồn phách chết đi mới biến thành tro khói. Những Huyền sư này, quả nhiên đều không phải người còn sống. “Các người vậy mà giết chết tộc trưởng của chúng tôi! Chúng tôi liều mạng với các người!” Hồng Xảo Vũ lớn tiếng kêu lên, xông về phía chúng tôi. Sau đó, những Huyền sư khác cũng đều mất đi lí trí, đồng loạt hướng về phía chúng tôi tấn công. Điểm mạnh nhất của các Huyên sư chính là sử dụng huyền thuật, cho đến hiện tại thì huyền thuật của bọn họ làm thế nào cũng không chắc giết nổi chúng tôi, huống hồ chỉ những đòn tấn công yếu ớt không lượng sức mình này, lao lên hoàn toàn là muốn nạp mạng vô ích. “Những, lúc trước cô bảo tôi quay lại làm âm ïở thôn Băng Tuyết, ắt hắn là đã đoán trước được cái kết của những Huyền sư này rồi, đúng không?” Đám đông lao về phía chúng tôi, tôi đứng yên chỗ cũ hỏi Những. Nhũng không trả lời tôi mà chỉ nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy vẻ đau thương. Cô ta đã đoán được kết cục của bộ tộc Huyền sư. Tính khí nóng nảy của Chí Tôn Vương ra tay sẽ không có chút khách khí gì, giây phút tấn công từ huyền thế lên bục cao đã giết hết tất cả Huyền sư. Bao gồm cả Lý Vân, bao gồm cả Hồng Xảo Vũ. Nhưng anh ta lại tha mạng cho đứa bé Mộc Hi. Trong thời gian một giây, tất cả bộ tộc Huyền sư bị diệt vong. Mộc Hi quỳ xuống, ngửa mặt khóc thảm thiết. Những người thân, bạn bè, cô chú, anh chị mà cô yêu thương sâu sắc đều mất đi ngay cả thi thể cũng không còn. “Tộc Huyền sư khó tránh kiếp nạn này” Những mở mắt nhìn về phía Lãnh Mạch: “Trong lời tiên tri của tôi, tộc Huyền sư tất cả đều bị chết đi, cảm ơn Chí tôn Vương đại nhân giữ lại cho Huyền sư giọt máu cuối cùng này.” “Tôi sẽ đưa cô bé đến nơi sâu thẳm trong núi tuyết, nuôi dưỡng cô bé đến khi trưởng thành. Nếu một ngày nào đó may mắn gặp được những người từ bộ tộc Cổ, có lẽ có thể nhờ những người trong bộ tộc Cổ này giúp. đỡ và đưa cô gái nhỏ đi ngăm nhìn thế giới bên ngoài. “Vừa nói, Những vừa chậm rãi đứng dậy đi đến bục cao. Người của tộc Cổ? Nhũng nói chính là tộc của Lưu Nguyệt sao? “Những” Tôi đứng trên bục cao gọi nhà tiên tri: “Trước đây cô có nói, Tống Lăng Phong tại nơi này sắp đặt đồ vật, là ở nơi nào? Hiện tại có thể nói cho chúng †a biết được không?” “Nơi mà Bạch Hổ bế quan, đánh vỡ bức tường là có thể nhìn thấy thứ mà các người muốn tìm” Nhũng không quay mặt lại, ôm lấy Mộc Hi, sau đó dần dân: biến mất trong băng tuyết. Cô ấy dẫn theo Mộc Hi rời đi rồi. Lúc trước thôn Huyền sư ồn ào náo nhiệt, tràn đầy nhân khí, nhưng bây giờ đã không còn tôn tại nữa. Tôi thở dài nói với Lãnh Mạch: “Chúng ta đi xem thử rốt cuộc món đồ mà Tống Lăng Phong giữ lại cho chúng ta như thế nào”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]