Chương trước
Chương sau
Tôi đi vào không gian Bạch Hổ tạo ra, như lời Bạch Hổ nói, tôi chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân điên cuồng sinh ra, nội lực, tỉnh thần lực, sức chiến đấu, thể lực, không chỉ hoàn toàn khôi phục, mà còn tràn trề tại mỗi bộ phận trên thân thể.
Đây chính là thần thú trong truyền thuyết khiến trời, đất, người, thú đều sợ hãi.
Cầm chiến kích, tôi đi từng bước về phía Long Hồn: “Long Hồn, tôi và ông không oán không thù, cho nên muốn nói một câu xin lôi, nếu như có kiếp sau, tôi sẽ chờ ông đến báo thù”
Long Hồn không nhúc nhích được, thân thể bị trói buộc lại, không cam lòng gào thét một tiếng, ông ta dù sao cũng là rồng, lực lượng cường đại khiến không gian của Bạch Hổ rung bân bật, nhưng tôi đã giơ cốt đầu chiến kích lên, ánh mắt kiên định, sau đó chém xuống.
“Chết tiệt, Long Vương, Thao Thiết.. ” Long Hồn ngã xuống, đáy mắt vẫn là hận ý với Long Vương.
Kỳ thực Long Vương vần là vì tốt cho bọn họ, thể chất của họ căn bản không thể rời đảo Đầu Lâu, Long Vương một mực che chở cho họ.
Việc này tôi vân chưa nói với ông ta, nói nhiều hơn nữa, tăng thêm đau thương, cần gì phải vậy.
Ba người thủ hộ lớn ở đảo Đầu Lâu, Thang Viên tròn, Tu La sắt, Long Hồn sợi, đến lúc này toàn bộ hóa thành tro tàn, mà lực lượng của tôi cũng đã sớm tới cực hạn, không thể chống đỡ đến khi thu hồi cốt đâu chiến kích, người đã ngã ngồi trên mặt đất, Hồng Hồng rơi vào trạng thái ngủ say.
Bạch Hổ dùng kỹ năng lớn như vậy, lực lượng bản thân cũng tiêu hao hết, một lần nữa hóa từ hình người thành Bạch Hổ, năm trên đất, nói với tôi: “Giờ thời gian của cô có gấp rút, cũng nhất định phải nghỉ ngơi một chút rồi.”
“Tôi đồng ý.’ Tôi hữu khí vô lực trả lời.
Tôi và Bạch Hổ hiện tại dù chỉ là đứng lên bước đi cũng không đủ sức, tuy nơi đây rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể sẽ có binh sĩ tới, nhưng không có biện pháp, những người thủ hộ này quả thực lợi hại, có bản lĩnh hao hết toàn lực của thần thú.
Còn chưa nghỉ ngơi được hai phút, phía trước liền truyền đến tiếng bước chân.
Tôi và Bạch Hổ lập tức ngồi xuống.
Khi thấy người đang đến gần, tôi và Bạch Hổ đều đồng thanh kêu rên.
“Hiện tại xong rồi.’ Bạch Hổ nói.
Tôi cũng muốn khóc: “Người không muốn gặp.
nhất, lại cứ phải gặp.”
“Các người ở chô này nghỉ phép sao?” Ngân Huyết khoanh tay, dừng lại trước chúng tôi một đoạn.
Thực lực Bạch Hổ mạnh mẽ, đối phó người thủ hộ không thành vấn đề, nhưng duy chỉ có kẻ dụng độc, còn có thể biến thành thích khách sát thủ dưới thể lỏng, là không đối phó được, coi như là thời điểm năng lực còn nguyên vẹn cũng không được, chứ đừng nói hiện tại.
Tôi lại càng không thể trông cậy được, tôi đến lộ tuyến công kích của thích khách này cũng không bắt được.
“Xem ra mấy người thủ hộ giúp tôi làm chuyện tốt, không cần tôi ra tay, liên đem đầu của các người tặng cho tôi.” Trên hai tay Ngân Huyết xuất hiện dao găm.
Tôi cố gắng ngồi lên, Bạch Hổ cũng bò dậy, mặc dù bây giờ tỷ lệ sống sót đã rất nhỏ, nhưng chúng tôi cũng muốn liều mạng một phen, sao có thể ngồi chờ chết.
Ngân Huyết lười không thèm sử dụng độc, chỉ đánh một chiêu, tôi và Bạch Hổ đã gục xuống không bò dậy nổi.
Bạch Hổ đem thân hổ che chở cho tôi, Ngân Huyết một cước giâm lên bụng Bạch Hổ: “Trước không phải kiêu ngạo lên đến trời sao? Hiện tại lại tiếp tục đi! Tiếp tục kiêu ngạo đi! Tôi đã nói sẽ không để các người trốn lần thứ hai, tôi đã nói sẽ đích thân lấy đầu các người, không phải các người không tìn sao? Ha ha ha, thế nào, thần thú Bạch Hổ, bị nhân loại yếu ớt hơn cậu giâm ở dưới chân là mùi vị thế nào? Hả? Ha ha ha!”
Ngân Huyết ngẩng đầu cười to, Bạch Hổ cam nguyện bị tiểu nhân như vậy giâm ở dưới chân, cũng không nguyện ý tránh ra mà vân che chở tôi một cách nghiêm ngặt.
“Bạch Hổ, tôi tin cậu có thể chạy trốn, đi nhanh đi, tôi không đi được, cậu không cần vì một người như tôi mà chịu khuất nhục như vậy:’ Tôi năm dưới thân Bạch Hổ nói.
“Nói lời vô ích gì thế? Tôi là loại lâm trận bỏ chạy vì mạng sống mà bỏ rơi bạn bè sao?” Bạch Hổ quát tôi.
Bạn bè sao?
Tôi yếu ớt cười: “Bạch Hổ, sao lại tình nguyện đi chỗ này cùng tôi chứ? Cậu là thần thú, rõ ràng không cần phải làm việc giao du với kẻ xấu thế này, giữa chúng ta không ai nợ ai, tôi cứu cậu, cậu dân tôi ra khỏi núi Tuyết, không phải sao?”
Bạch Hổ trâm mặc, mấy giây sau, anh ta nói: “Ai biết được.”
“Cậu trả lời kiểu gì thế” Tôi bật cười.
Đúng vậy, ai biết vận mệnh giây tiếp theo sẽ khiến mình gặp ai, ràng buộc cùng ai chứ?
“Nói xong di ngôn sau cùng chưa?” Ngân Huyết cắt ngang chúng tôi: “Cảm tình tốt như vậy, kiếp sau cùng nhau chết dưới tay tôi tiếp đi, ha ha ha!”
Nói rồi, Ngân Huyết giơ dao găm lên, cảm xuống chõ Bạch Hổ.
Mà Bạch Hổ như trước không nhúc nhích, chỉ là nhăm mất lại.
Tôi cũng nhăm mắt lại, ôm lấy cái đầu lớn đầy lông êm ái của Bạch Hổ.
Chìa khóa tâm hồn đã lấy được, vốn tưởng rằng cuối cùng đã tới thời khắc phản kích, ai ngờ Ngân Huyết lại biết mà đuổi theo chúng tôi tới chỗ này, thực sự là ông trời trêu người, ông trời trêu người.
Không biết qua bao lâu, cái chết chậm chạp không tới Tôi và Bạch Hổ đồng thời mở mắt.
Ngân Huyết vân đang ở phía trên chúng tôi, chẳng qua là toàn bộ thân thể đã đóng băng, thành một cái người băng.
Tôi lập tức cứng đờ cả người.
Băng?
Không thể nào? Không thể nào đâu? Tuyệt đối không có khả năng? Là tôi nghĩ nhiều rồi? Là bởi vì quá nhớ nhung cho nên sinh ra ảo giác sao? Người kia làm sao có thể biết đi mà tới nơi này? Anh ấy ở tít Lôi Thành, sao có thể?
Uỳnh!
Ngân Huyết tránh khỏi ràng buộc của băng, quay đầu nhìn về phía đối diện: “Thật không ngờ Chí Tôn Vương lại biết mà tới nơi này, nếu như giết cô, tôi chính là vương giả mạnh nhất chỉ sau Minh Vương rồi, ha ha ha! Tới tốt lãm, tới tốt lắm Chí Tôn Vương.
Ngân Huyết vừa mới nói gì đó?
Anh ta nói, không ngờ Chí Tôn Vương biết mà tới nơi này.
Chí Tôn Vương, Chí Tôn Vương?
“Bạch Hổ, tôi bị ảo thính sao?” Tôi vân không tin được toàn bộ chuyện này.
Ngân Huyết rời khỏi Bạch Hổ, biến thành độc dịch thể, xông về phía người đối diện.
Bạch Hổ rời khỏi người tôi, cũng nhìn về phía đối diện: “Cô chưa từng bị ảo thính, người cô vân nhung nhớ tới thật.”
Tôi gắng gượng ngôi dậy, toàn thân đều run rẩy, run rẩy, sợ hãi, tâm tình phức tạp nhìn phía đối diện.
Người đàn ông mặc huyền bào khóa lại băng khí, không khí kết thành băng sương, mặt đất đông thành băng địa, anh ấy vẻn vẹn chỉ dùng một tay tùy tiện quơ quơ, Ngân Huyết hóa thành một khối độc dịch một lần nữa bị đóng băng Bạch Hổ nói: “Độc sợ nhất hàn băng, băng có thể tiêu diệt bệnh khuẩn trong độc, Ngân Huyết đánh với người đàn ông kia, chắc chăn phải chết.”
Mà tôi chỉ ngây ngốc nhìn thẳng phía trước, trong nháy mắt này, tim thực sự ngừng đập.
Tôi thật không ngờ, Lãnh Mạch sẽ đến, xuất hiện ở nơi này, giống như ngàn vạn lần trước, trong lúc nguy cấp, anh ấy đều xuất hiện, dáng vẻ như thần cứu thế, một lần nữa cứu mạng tôi.
Cảm giác là đang nằm mơ, cảm giác... thực sự như là đang năm mơ.
Ngân Huyết thậm chí cơ hội nói một câu di ngôn cũng không có đã chết rồi, không có gì gay cấn.
Người đàn ông mắt mày sắc sảo thu hồi núi băng, chợt, ánh mất chậm rãi nhìn tôi.
Tôi cũng đang nhìn anh ấy.
Thời gian bông nhiên dừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.