Chương trước
Chương sau
Bạch Hổ đã cắn chết toàn bộ lính canh của pháo đài Thật ra cũng không cần quá hung tàn như vậy.
Nó biến trở về thành một con chó nhỏ màu trắng, nhanh chóng chạy theo tôi.
“Bạch Hổ đại nhân” Hai trùng trưởng lão xưa nay đều mạnh hơn Huyền Vũ và Huyền Phạm một chút, nhìn thoáng qua liên nhận ra đây là Bạch Hổ thần thú thực.
Bạch Hổ vẫn khách khí với họ, hơi cúi đầu chào.
Trên đường chạy đến, trùng trưởng lão đã đại khái nói qua tình hình ở Thủy Uyên dưới lòng đất cho tôi và Bạch Hổ.
Thủy Uyên trong lòng đất là không gian bị Lạc Nhu đơn độc phong ấn, nơi đó tồn tại cốt lõi của đảo Đầu Lâu, Long Hồn.
Tham vọng của Lạc Nhu là chiếm được nghĩa địa đảo Đầu Lâu, nhưng vì sự can thiệp của Long Hồn, phía đông và phía tây của nghĩa địa cứ vào ban đêm sẽ đóng các con đường qua lại của nhau, vì lý do đặc biệt của Trùng Long tộc, vào ban ngày Lạc Nhu không thể tấn công Trùng Long tộc nên không đòi được bất kỳ lợi ích nào, do đó, Trùng Long tộc đảo Đầu Lâu mới có thể tồn tại Để loại bỏ Long Hồn, Lạc Nhu đã bao vây nó, đồng thời phái hộ pháp mạnh nhất đến canh giữ gần đó. Cốt lõi của Long Hồn là cốt lõi của toàn bộ đảo Đầu Lâu, và cũng là nơi tập trung tất cả bảo vật quý giá, Long Hồn bị thiêu cháy ngàn năm không mất đi, Long Hồn còn có giá trị vô song, không biết Lạc Nhu muốn làm gì.
Trùng trưởng lão nói, linh hồn của Dạ Minh rất có thể ở gân Long Hồn.
Và có ba tên hộ pháp canh giữ xung quanh Long Hồn, năng lực độc đáo, khiến tôi phải cẩn thận hơn. . ngôn tình tổng tài
Dưới sự hướng dân của các trưởng lão Trùng Long tộc, chúng tôi tiến vào một đường hầm nhỏ từ cơ chế tường cổng của pháo đài, quá kín đáo, may mà có người dẫn đường, nếu không thì tôi phải tự mình tìm lấy, tìm cả năm cũng tìm không ra.
Đi qua khỏi hang động thì đến với nơi gọi là lòng đất.
Nơi này là một vùng đất rộng lớn, căn bản không giống một không gian ngầm nào cả, xung quanh có những ngôi nhà lụp xụp nằm rải rác khắp nơi, giống như những di tích cổ nào đó.
Vừa tiến vào đây liền cảm nhận được một từ trường rất kỳ lạ, cảm giác cơ thể như đang bị thứ gì đó khống chế, ngay cả Hồng Hồng cũng nói cô có chút hụt hơi, dường như ở đây đặc biệt hạn chế tà ma.
Hai trùng trưởng lão của Trùng Long tộc chỉ về lối vào lát gạch màu bạch kim ở phía trước: “Đi xuống từ chỗ đó chính là Long Hồn rồi, cô gái, Bạch Hổ đại nhân, chúc mọi người may măn.”
Các trưởng lão Trùng Long nói răng, mặc dù họ có một số cấm thuật của Trùng Long tộc, nhưng muốn đối phó với những người canh giữ ở đây thì vẫn còn kém xa, để không tạo thêm gánh nặng cho chúng tôi, các trưởng lão của Trùng Long đã rút lui rời đi, một khi chúng tôi lấy được linh hồn, họ sẽ mang người của Trùng Long tộc đến bên ngoài pháo đài hô trợ chúng tôi.
Tôi và Bạch Hổ đi vào nơi sâu nhất của Thủy Uyên dưới lòng đất khổng lồ.
Phần lớn những tòa pháo đài đổ nát này vẫn có thể lờ mờ nhận ra được độ hoành tráng của nó lúc mới xây dựng, ngay cả từng viên gạch viên ngói đổ sập trên mặt đất cũng được làm bằng vật liệu tốt nhất, tôi sờ lên một bức tường: “Đây là nơi Long tộc cổ đại sinh sống sao. “
Bạch Hổ cũng nhìn chung quanh bốn phía như tôi: “Chắc vậy, xét theo độ to lớn của những ngôi nhà này, có lẽ không phải dành cho người ở.”
Đang nói chuyện thì cuối cùng người canh giữ cũng đến.
“Một người và một chó cũng dám xông vào đáy Thủy Uyên?”
Tôi và Bạch Hổ ngẩng đầu lên, trên đỉnh một tòa nhà có hai người đang đứng sừng sững, trong đó có một tên cao gây đeo một chiếc mặt nạ ma quái, cực kỳ giống lão già đánh nhau lúc đầu, người kia tướng mạo kỳ quái, bụng vừa tròn vừa to, giống như một quả bóng da, miên cưỡng đoán là phụ nữ.
“Các người là người canh giữ!” Tôi lên tiếng nói.
Người phụ nữ hình cầu nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái, sau đó đột nhiên cười với một âm thanh rất quái dị: ‘Lế nào cô là người Lạc Nhu nói, nhất định là người phụ nữ đến cướp linh hồn?”
Linh hồn!
Linh hồn quả nhiên ở đây!
“Mỗi lần nhắc đến người phụ nữ này, Lạc Nhu đều hận đến tận xương tủy, nhưng hôm nay tôi muốn xem xem cô rốt cuộc có năng lực gì” Người phụ nữ mập mạp nói: “Tôi tên Thang Viên, là người canh giữ quả cầu, nếu muốn xông vào Long Hồn, cô phải đánh bại ba người chúng ta.”
Người đàn ông còn lại đeo mặt nạ, sau lưng mang đôi song kiếm, thấp giọng nói thâm: “Tôi tên Tu La, người canh giữ kiếm.”
“Tên dùng kiếm giao cho cô, còn quả cầu để tôi”
Bạch Hổ nói.
“Được” Tôi gật đầu, đặt ba lô xuống, rút Chiến kích ở sau lưng ra, tiện tay cầm lấy một lá bùa hữu dụng vô dụng.
“Giọng điệu thật cao ngạo, cô đối phó tôi? Một con chó ư?” Người phụ nữ hình cầu tên Thang Viên cười lớn.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cô ta không thể cười được nữa.
Bạch Hổ biến hình về cơ thể thật, kích thước to lớn hung tợn cộng thêm uy lực của thần thú đã khiến khuôn mặt của người phụ nữ hình cầu và người đàn ông song kiếm đồng loạt biến sắc.
“Hóa ra là Bạch Hổ thần thú, thật khiến người khác ngạc nhiên” Người đàn ông song kiếm nói: “Tứ đại thần thú chưa bao giờ nhúng tay vào việc của thế giới này, nhưng lại giúp một nhân loại này? Đây lẽ nào là phá quy tặc sao? “
“Quy tắc là do tôi đặt ra, phá thì có làm sao?” Bạch Hổ cười lạnh.
Thang Viên cười lớn: “Tôi trước giờ cũng muốn xem xem thần thú rốt cuộc lợi hại như thế nào, hôm nay cuối cùng cũng có thể chơi một trận sảng khoái rồi, ha ha ha ha”
Nói rồi, Thang Viên phát công kích đầu tiền.
Trong không trung xuất hiện rất nhiều quả câu, trong chớp mắt liền lấp đây không gian.
Chuyển động của tôi cũng bị hạn chế, tôi vung Cốt đầu chiến kích chém hai quả cầu.
“Đồng Đồng!” Hồng Hồng gọi lớn.
Cùng với tiếng gọi của Hông Hồng, tôi đã nhảy lên cao, khoảnh khắc tôi nhảy lên, hai quả cầu đó đã vỡ tung Tôi nhảy lên một quả cầu khác: “Cầu bộc phá?”
“Không phải, là cầu kinh hỉ” Thang Viên cũng nhảy lên quả cầu của mình: “Không cần Tu La ra tay, một mình tôi cũng có thể đối phó với các người.”
“Khẩu khí thật lớn” Tôi nheo mắt, vung ra một đường kiếm, bởi vì tôi không dùng Trảm Thi kiếm, nên không thể sử dụng chiến thuật kiếm quyết nhà họ Tống, lưỡi đao của Cốt đầu chiến kích liên tục chém đứt năm quả cầu, hai trong số đó đã nổ tung, một quả bay ra một con chim, hai quả còn lại trống rông nhưng phả ra một màn sương mù.
Quả cầu này thực sự rất thần kỳ, khiến người khác không thể hiểu bên trong có gì, tôi đứng trên cao đưa mắt nhìn Bạch Hổ ở bên dưới, nó vân chưa bắt đầu ra †ay, nhưng trông dáng vẻ có lẽ đã có tính toán trong lòng, dù gì thì nó cũng là thân thú, vì vậy tôi không cân phải lo lắng nữa Nghĩ vậy, tôi vung vung Cốt đầu chiến kích, một dư ảnh lao về phía người đàn ông mang song kiếm.
“Đứng lại, cô phải đánh với tôi!” Thang Viên hình cầu xông đến chặn tôi lại.
Bạch Hổ nấy giờ vân chưa có động tĩnh gì liên híp.
mắt, lao mình ra ngoài, Thang Viên vốn đã xông vê phía tôi, nhưng đột nhiên bị kéo lại, người phụ nữ hình cầu trừng mắt nhìn Bạch Hổ: “Anh đã làm gì!”
Bạch Hổ khit mũi: Đối phó với cô dễ như trở bàn tay.
“Tìm cái chết!” Thang Viên lùa vô số bóng câu đánh về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ cười lạnh, lại thở ra một hơi nữa, trong phút chốc tất cả những quả cầu này đều nổ tung, quả cầu gần nó nhất phát ra tiếng nổ dữ dội, cơ thể nó hóa thành sắt, nhảy vào đám nổ nhưng không hề làm nó bị thương.
Ngay sau đó, Bạch Hổ gầm lên một tiếng, chưa thấy rõ nó đang làm gì thì nó đã xuất hiện ở phía sau Thang Viên, cánh tay to tát lên người Thang Viên, đè Thang Viên xuống đất, đánh thành cái hố lớn.
“Đi chết đi!” Tất cả cầu của Thang Viên đêu đánh về hướng Bạch Hổ.
Thần thú sở dĩ được gọi là thân thú, vì họ những sức mạnh nào đó mà con người không thể vượt qua được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.