Chương trước
Chương sau
Cũng may là kỹ năng bơi của tôi cũng không tệ, sặc nước một chút liền nổi lên, Bạch Hổ bơi tới bên cạnh cười to: “Bộ dạng rơi xuống nước của tôi thật là xấu xí”
“Bạch Hổ thối, anh cố ý!” Tôii tức giận bùng nổ: “Bạch Hổ, chờ đấy cho tôi!!!”
Tôi liền bơi để đuổi theo anh ta, con Bạch Hổ thối này còn biết bơi ngửa, khinh thường tôi, còn nói cái gì mà tôi đuổi được anh ta, anh ta sẽ làm trâu làm ngựa nghe lời tôi, tỏ rõ là biết tôi căn bản không thể đuổi kịp anh ta! Đùa cái gì vậy chứ, người có thể bơi hơn hổ sao? Gòn là thần thú!!
“Đồng Đồng, cẩn thận dưới chân!” Hồng Hồng trên bè tre đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó liền hướng đến chỗ tôi nhảy xuống nước.
Tôi cúi đầu xuống, và một cái bóng lớn xuất hiện dưới mặt nước ngay bên dưới tôi, tôi nhìn thấy một con Cự Mãng với đôi mắt màu xanh lục và đầu nó đang há miệng cắn về phía tôi với tốc độ tên lửa.
Hồng Hồng còn cách xa tôi, không kịp tới cứu tôi rồi!
Với tốc độ này tôi căn bản không thể bơi ra được, nanh con mãng xà đã chạm đến chân tôi, và những chiếc răng sắc lạnh thậm chí đã chạm vào bắp chân tôi!
Không đến phút cuối sẽ không từ bỏ!
“Phá!” Làn sóng không khí màu đỏ phát ra.
Sóng nước bị sóng lớn khuấy động, tôi cũng dùng lực dội của sóng không khí dội lên mặt nước, thoát khỏi miệng Cự Mãng.
Cự Mãng theo tôi lên khỏi mặt nước, tôi ở trên không, Cự Mãng vân ở dưới tôi, cái tướng mạo.
này… mặt đây nếp nhăn và sự khó chịu, nhìn thấy khắp người tôi đều nổi da gà, không dám trì hoãn, Hồng Hồng đã nhập vào người tôi, tôi đã trở thành nửa mắt đỏ, thanh kiếm trẩm thi vẫn còn trên bè tre, nhưng tôi vẫn còn cốt đầu chiến kích.
Chỉ là tôi chưa kịp tấn công thì con Bạch Hổ đã chồm lên, một cái tát đập con mãng xà ngã trở lại xuống nước.
Sau đó, tôi và Bạch Hổ cùng nhau rơi xuống nước.
Con trăn khổng lồ biến mất dưới nước.
“Cẩn thận, đây là trong nước, là nơi nơi trăn chiến đấu tốt nhất, đừng bất cẩn” Bạch Hổ nói với tôi, nhìn chằm chằm vào đáy nước.
Tôi gật đầu, rút cốt đầu chiến kích ra, cùng anh †a nhìn xuống phía dưới.
Trước khi làn bọt nước gợn sóng còn chưa bình ổn, con Cự Mãng lại tấn công, từ miệng nó phun ra một chất lỏng màu xanh đặc, cực độ!
cBạch Hổ cắn vào áo của tôi và dẫn tôi để bơi ra khỏi nơi này, sau đó ném tôi trên lưng. Tôi đứng trên lưng và nhìn thấy mãng xà dưới nước và hét lên” Bạch Hổi”
Bạch Hổ vội vàng bổ nhào tới.
Tôi đang đứng trên đầu Bạch Hổ, khi Bạch Hổ đến gần cái bóng của con Cự Mãng, cốt đầu chiến kích cũng vung ra.
Cự Mãng tránh được chiến kích, Bạch Hổ cắn chiến kích, lại ném về phía tôi, tôi vẫn đứng trên người anh ta, đứng cao hơn, tầm nhìn tăng lên giúp tôi dễ dàng tìm thấy bóng dáng của con Cự Mãng.
Cự Mãng lần lượt tung đòn tấn công nhưng tôi và Bạch Hổ phối hợp ăn ý với nhau, Cự Mãng đã thất bại nhiều lần, lần cuối cùng cả tôi và Bạch Hổ đều biết được thói quen tấn công của Cự Mãng, đả thương Cự Mãng, nó la hét, rồi lặn xuống đáy nước.
Đây là lần đầu tiên tôi và Bạch Hổ hợp tác trong một trận chiến, nhưng sự hợp tác rất ăn ý, như thể chúng tôi có thể biết được tâm ý của nhau, đánh nhau cũng rất là ăn khớp, một sự vui sướng khó mà diễn tả.
“Bạch Hổ, tôi cảm thấy răng nếu hai chúng ta sau này chúng ta cùng chiến đấu, nhất định là bất khả chiến bại trên thế giới” Tôi xúc động nói.
“Nằm mơ đi, tôi cùng bất luận là cùng ăn phối hợp, cũng đều có thể bất khả chiến bại. Mấu chốt là lão tử, không phải cô, đừng đề cao bản thân”
Bạch Hổ trả lời tôi.
Thật là, con hổ hôi hám này không thể phối hợp với câu chuyện một chút được sao?!
Cự Mãng đến rồi!
Nhưng lần này Cự Mang không tấn công, nó chỉ ló đầu ra cách chúng tôi một đoạn, nói giọng của một người phụ nữ: “Bạch Hổ, cậu có phải là bị bệnh rồi không? Trên đất có bao nhiêu mỹ vị dâng đến tận miệng cho cậu chọn, cậu lại đi vào trong nước giành đồ ăn với tôi? Thân là thần thú, cậu phải có chút mặt mũi đi chứ?”
Thần Thú đại nhân làm gì có mặt mũi gì, lười biếng trả lời: “Con người này là người hầu của em, hầu hạ em, đương nhiên không thể cho chị ăn được”
Khóe mắt giật giật, giâm lên lưng Bạch Hổ.
“Người hầu của anh? Hầu hạ anh? Tôi thực sự muốn cười vào mặt anh” Cự Mãng nói, đôi mắt xanh lục mang theo ánh sáng kinh hãi đảo qua: “Thật là đáng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có ai sẽ tìm một con người vừa thấp vừa yếu đuối mỏng manh để làm người hầu, càng chưa từng thấy người hầu của nhà nào lại đứng trên người chủ nhân để chiến đấu”.
“Chị bây giờ không phải là thấy rồi sao?” Bạch Hổ đáp.
Con mãng xà khổng lồ bị một câu nói làm cho cạn lời, thật lâu mới gầm lên: “Bạch Hổ, cậu nói dối thì bịa đặt đàng hoàng đi! Lế nào cậu đã quên quy định cân bằng giữa thân thú sao? Cậu bảo vệ con người này là định làm gì? Con người này rốt cuộc có quan hệ quái gì với cậu!”
Đúng vậy, mối quan hệ giữa Bạch Hổ và tôi là quan hệ quái gì?
Bạch Hổ không trả lời được, bơi đến chiếc bè tre và nói với tôi: “Lên đi, đừng xuống khỏi bè”
Tôi nhảy từ lưng anh ta xuống bè tre.
“Được rồi chị Cự Mãng, mồi năm loài người đều là người sau kế tiếp người trước từ sông trôi xuống nhiều như vậy, chị cũng không thiếu một con người này đúng không? Em có sứ mệnh phải làm với con người này, chị nhường ra một đường có được không?” Bạch Hổ giọng điệu đối với Cự Mãng khá tốt.
“Đừng gọi tôi là chị!” Cự Mãng tức giận từ miệng phun ra một màn sương xanh: “Nếu tôi nói hôm nay nhất định phải ăn con người này thì sao?”
Bạch Hổ dừng lại, sau đó thở dài: “Vậy thì thật đáng tiếc, chỉ có thể giết chị thôi.”
Nhìn bóng lưng của Bạch Hổ, tôi không khỏi có chút cảm động.
“Bạch Hổ, cậu không phải huyền vũ, ở dưới nước, không chắc được là ai mạnh hơn, tôi sẽ không sợ sự uy hiếp của cậu đâu!” Cự Mãng nói xong, lại tấn công.
“Cẩn thận, Bạch Hổi” Tôi hét lên.
Bạch Hổ quay đầu lại khẽ liếc tôi một cái rồi lặn xuống nước.
Tôi lo lắng vô cùng, ở một nơi như nước, quả thật thà Cự Mãng càng chiếm ưu thế hơn, dù sao Bạch Hổ cũng không sống ở dưới nướ!
c Mặt nước phẳng lặng nhưng dưới đáy nước chắc Bạch Hổ và Cự Mãng đã đánh nhau rồi, thật sự không thể giúp được gì cho Bạch Hổ khi ở dưới nước, nếu bây giờ tôi nhảy vào thì sẽ chỉ làm vướng chân Bạch Hổ, nên chỉ biết sốt ruột ghé bè tre nhìn xuống dưới.
Một lúc sau, sóng biển xô lên, cả Bạch Hổ và Cự Mãng đều cuộn lấy bọt sóng nhào lên không trung.
Sự thật đã chứng minh rằng lý do tại sao Bạch Hổ được coi là một trong bốn con thú độc nhất và mạnh nhất hành tỉnh này, đều là có lý do cả.
Cự Mãng đã bị móng vuốt của Bạch Hổ bắt lấy, ép vào vách đá bên sông. Trên cơ thể Cự Mãng có nhiều vết thương, máu chảy ra từ cổ, Bạch Hổ đang quay lưng về phía tôi, cũng không rõ nó có không bị thương không.
“Bạch Hổ, coi như cậu lợi hại!” Cự Mãng nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: “Cậu lại thân mật với một con người như vậy, những thần thú khác nếu như mà biết được nhất định sẽ giáng tội cậu! Đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ bị lấy đi danh hiệu thần thú và năng lực thân thú, đến lúc đó tôi nhất định sẽ giết cậu!”
“Thay vì đợi đến lúc đó chị giết được tôi, tốt hơn là bây giờ để chị chết không có chỗ chôn là được rồi” Bạch Hổ nghiêng đầu, lộ ra vết máu răng.
“Chờ đãt” Một giọng nói phát ra từ chiếc bè tre.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.