Chương trước
Chương sau
Tình yêu phân biệt giới tính cũng không phân biệt thân phận.
Không có người nào đủ tứ cách để soi mói Tống Tử Thanh, kể cả tôi.
Tôi cụp mắt xuống, không biết phải nói gì với anh ấy, cũng không biết nên an ủi anh ấy thế nào, tình cảm không có đúng sai, càng không thể nào hoàn mỹ, yêu một người, sẽ làm tổn thương đến rất rất nhiều người, tôi cũng không thể người nào cũng yêu được, suy cho cùng tình yêu chính là tổn thương, là ích ký.
“Thật ra, có lúc, anh rất ngưỡng mộ Sỉ Mị”
Tống Tử Thanh dựa đầu vào giường, ném chai rượu xuống dưới đất, nhắm mắt lại: “Ít nhất anh ta có thể quang minh chính đại, ngay thẳng”
Ít nhất anh ta có thể quang minh, chính đại.
Nỗi đau của anh quá lớn quá sâu, tôi nhắm mắt lại, không kìm được nước mắt.
Giữa tôi và anh ấy không thể có tình cảm với nhau, Tống Tử Thanh là một người đàn ông lý trí, không thể nói với mọi người, thậm chí không thể tỉnh táo để bày tỏ với tôi, chắc chăn anh ấy cũng biết, cho nên mới ngấm ngầm chịu đựng, âm thâm cất sâu tình cảm này vào bên trong nơi tối tắm nhất, để nơi sâu thẩm đó không ngừng căn nuốt mà phát triển, tình cảm sai lâm này.
Thật lâu sau, Tống Tử Thanh không còn nhúc nhích nữa.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, dường như anh đã ngủ say rồi, khuôn mặt đẹp trai nhắm chặt mắt, tôi vươn tay sờ trán anh, không bị cảm, tôi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của anh, lấy thuốc giải rượu mà Hàn Vũ đã đưa cho tôi để lên bên cạnh bàn, lo lắng cho anh ấy, viết một mảnh giấy đè xuống bên cạnh, nhắc anh ấy sau khi tỉnh dậy nhất định phải uống thuốc.
Tôi ra đến cửa, kéo cửa lại.
“Em mãi mãi không bao giờ nhìn thấy được lúc anh yêu em nhất, vì chỉ có lúc không nhìn thấy em, mới là lúc yêu em nhất.’ Bỗng Tống Tử Thanh lên tiếng.
Cả người tôi cứng đờ ra, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, sâu thăm kia đang nhìn chăm chằm tôi, nhưng tôi không quay đầu lại.
Cuối cùng anh đã nhờ vào bóng tối kia mà nói ra được lời yêu thương sâu sắc.
Không thể quay đầu, tôi không thể quay đầu, chỉ là một cái ngoảnh đầu nhưng đối với Tống Tử Thanh mà nói nhất định muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Tôi căn răng chịu đựng, mắt đã ngấn nước, vội sải bước ra khỏi phòng của anh, sau đó đóng cửa lại.
Lúc cánh cửa này đóng lại, tất cả thứ trở nên yên tĩnh như lúc đầu, trong bóng tối anh mới có thể thốt lên được những lời âu yếm, yêu thương mặn nồng kia, mới có thể trút bỏ được những cảm xúc ấy, dân dần bị giấu kín, chìm vào trong bóng đêm.
Qua đêm nay, tất cả mọi thứ sẽ trở lại như cũ, mặt trời sẽ lại mọc lên, đưa bóng tối về lại nơi vực thảm, tất cả sẽ quay lại đúng quỹ đạo của nó.
Tôi hít sau một hơi, rời khỏi căn phòng của anh ấy.
Đêm nay vì chuyện của Tống Tử Thanh mà tôi đã kiệt sức, mệt rã rời, vốn dĩ lúc ăn cơm muốn lừa Lãnh Mạch, ai ngờ chuyện của Tống Tử Thanh lại đau đầu như vậy, tôi lê bước định đi qua sân nhỏ để về phòng ngủ, ngày mai rồi hẳn đến tìm Lãnh Mạch.
Trong sân lại có một cái cây lớn, tôi cứ mãi cúi đầu đi, lức đến cái cây lớn này mới ngẩng đầu lên Má ơi!
Tôi giật mình suýt chút nữa đã ngã xuống đất!
Lãnh Mạch khoanh tay đứng bên cạnh cây, mặc Huyền Điều Cầu, hòa vào bóng tối, yên lặng không có một tiếng động. Tôi không biết anh ấy đứng đây bao lâu rồi, thật giống như bóng mal “Lãnh Mạch anh đừng làm em sợ?” Tôi ôm chặt trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
“Nếu không làm chuyện gì trái với lương tâm sao em phải sợ cái gì” Anh khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt đầy lạnh lùng.
“Không làm chuyện gì trái với lương tâm cũng sẽ bị anh dọa cho chết khiếp! Hơn nữa, em có chuyện gì mà phải thẹn với lòng chứ?” Tôi nhỏ tiếng thì thâm.
“Ờ, muộn thế này rồi, còn từ phòng của một người đàn ông đi ra, em không có làm chuyện gì thẹn với lòng sao?” Lãnh Mạch hỏi ngược lại tôi.
Tôi khựng lại, quả nhiên anh ấy đã đứng đây rất lâu rồi, chẳng lẽ anh biết chuyện tình cảm của tôi và Tống Tử Thanh sao?
“Sao thế, bị anh nói trúng rồi hả, sao không nói?” Lãnh Mạch đầy lạnh lùng.
“Không phải, chỉ là em không biết nên nói thế nào.” Thái dương tôi đột nhiên giật giật, cực kỳ đau đầu: “Tống Tử Thanh uống say rồi, em chỉ đưa anh ấy vê phòng mà thôi.”
“Ở chung một phòng với người đàn ông đang say, còn nói em không làm chuyện gì thẹn với lòng?”
Coi như tôi cũng đã hiểu ra rồi, Lãnh Mạch sẽ không nghe lời tôi giải thích, có chút không nói nên lời: “Tống Tử Thanh là anh ruột của em, em và anh ấy có thể làm chuyện gì? Em thật sự chỉ đưa anh ấy về phòng, ngoài ra không có chuyện gì khác.”
“Ha, anh trai ruột.” Lãnh Mạch cười lạnh, cũng không biết nụ cười giều cợt này của anh, có ý nghĩa thâm sâu nào không: “Anh trai ruột thì làm sao? Trừ khi anh ta là em gái ruột của em, nếu không anh sẽ không quan tâm đến bọn họ.”
Thế này là hy vọng Tống Tử Thanh sẽ trở thành một thái giám sao.
Ngây thơ đến mức khiến người khác không thể nhịn cười được, tôi nhịn xuống lắc đầu: “Lãnh Mạch anh nghĩ nhiều rồi, thật sự không có gì, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngoan nào, em về ngủ đây.”
Tôi đi lướt qua anh, nhưng anh lại nắm lấy cánh tay rôi: “Em cứ thế mà đi về sao? Em không biết anh đang tức giận hả?”
“Em biết em biết, đương nhiên là em biết.” Chỉ cần nhìn vẻ mặt và giọng điệu của anh, liền biết ngay anh ấy đang giận hay không, tôi quay người người, đi đến chỗ anh: “Anh cúi người xuống một chút đi”
Lãnh Mạch hừ hừ: “Em bảo anh cúi là anh cúi liền sao? Em lợi dụng anh thì biết làm sao? Đừng nghĩ hôn một cái là anh có thể hết giận!”
Anh cho rằng tôi muốn hôn, tôi trợn mắt nói: “Cúi xuống!”
Người đàn ông này trừng mắt nhìn tôi, sau đó ngoan ngoãn cúi xuống.
Tôi kiếng chân sờ đầu anh như một con cún nhỏ, cười nhẹ nói: “Bé Lãnh Mạch ngoan nha, đừng giận nữa, ngày mại chị đưa bé đi chơi nhé.”
Sắc mặt Lãnh Mạch lập tức giận tím người.
Cũng chỉ đùa chút thôi, tôi cho nên trêu chọc anh ấy câu, để làm dịu bâu không khí, nhưng đột nhiên Lãnh Mạch lại càng tức giận hơn, lập tức nổi nóng hất tay mạnh tay tôi ra, tôi bị ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn anh.
“Được, giỏi, em nhớ cho rõ, chính em là người đối xử với anh như vậy” Sau khi anh lạnh lùng nói với tôi, quay người bỏ đi.
“Lãnh Mạch!” Tôi bật dậy, hét theo anh: “Em thật sự chỉ đang đùa anh thôi, chắc anh sẽ không vì em xoa đầu mà tức giận chứ?”
“Anh tức giận thì sao!” Anh không quay đầu lại nhìn tôi, đi như gió vê phòng ngủ của anh.
Tôi vội vàng đuổi theo phía sau: “Em thật sự không có ý xấu, em cũng không biết nên dỗ anh như thế nào, em thật chỉ muốn đùa với anh để dỗ anh vui vẻ mà thôi, Lãnh Mạch, Lãnh Mạch…”
Anh đóng mạnh cửa phòng lại, chắn tôi ở ngoài cửa.
“Lãnh Mạch! Em thật sự chỉ đùa thôi mà..” Tôi đập cưar, khóc không ra nước mắt.
Lúc trước cãi nhau, anh ấy cũng tức giận như thế, nhưng là cố tình, cố tình chọc cho tôi vui, lúc anh cúi lưng xuống tôi tưởng rằng anh ấy thật sự đã hết giận, cho nên mới thường xuyên cùng anh âm ïnhư vậy, ai biết sao anh ấy lại thực sự tức giận, còn tức đến bốc lửa, hầy, thật sự quá đau đầu!
“Lãnh Mạch anh mở cửa cho em đi, chúng ta nói chuyện một chút đi” Tôi ở ngoài cửa nói.
Bên trong không có động tĩnh gì, tôi thử kéo cửa ra, bên trong toát ra một luông khí lạnh, ùa ra đẩy tôi văng xa, ngã xuống đất, giống hệt lần trước Sỉ Mị đối xử với tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.