Chương trước
Chương sau
Đồ đàn bà nham hiểm Tôi đột nhiên cảm thấy những chuyện đã qua đi cũng không sao cả. Tôi chỉ biết là, hiện tại tôi đối với Lãnh Mạch vô cùng đau lòng. Mà anh, dù cho bị đến như thế, câu nói đầu tiên lại là anh không thể nào bảo vệ em.
Việc này như vậy là đủ rồi.
“Lãnh Mạch, anh nói cho em biết, Minh Vương đã đặt ra điều kiện gì cho anh” Tôi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.
Lãnh Mạch mệt mỏi nhìn ánh mắt kiên định và bướng bỉnh của tôi, anh thỏa hiệp: “Anh đã đánh giá thấp Lạc Nhu, khi bọn anh đến suối nước nông đã biết em ở gần đấy rồi, cô ta cũng biết anh cõng cô ấy đến tìm em. Lần này anh đột nhiên bỏ đi, là do cô ta phát tín hiệu mạnh mẽ bắt anh đi theo, khi anh trở vê, cô ta đã hạ độc trong nước, dụ anh uống, là anh quá chủ quan rồi.” Lãnh Mạch luôn suy nghĩ thấu đáo cẩn thận không chê vào đâu được, tôi không tin anh sẽ lơ là sơ suất bất cứ điều gì, trừ phi…
“Anh Lãnh Mach, có phải anh muốn nhanh chóng chạy đến tụ hợp với chúng em, cho nên mới tùy tiện qua loa với cái bầy của Minh Vương?” Tống Thiên Ngân hỏi ra suy đoán trong lòng tôi Suy đoán của tôi hắn là đúng rồi.
Quả nhiên, Lãnh Mạch không nói.
Anh không nhắc đến chuyện này, là vì không muốn cho tôi cảm giác tội lõi, không cho tôi nghĩ rằng việc anh trúng độc là do tôi mà ra, cho dù hiện tại anh bị thương đến nồi sắc mặt tái nhợt, nhưng vần còn lo cho tôi. Lãnh Mạch là người có tính cực đoan thích tranh đấu, anh hống hách và ích kỉ, trước kia vì nghiệp lớn mà phụ sự tin tưởng và tình cảm của tôi, rồi lại lần nữa cứu tôi, bảo vệ tôi, liều mạng vì tôi, môi khi gặp tuyệt vọng anh sẽ xuất hiện, mỗi khi tôi đau đớn thì anh lại ở bên dỗ dành yêu thương, cưng chiều tôi hết mực.
Tôi yêu người đàn ông này vô cùng.
Trên thế giới này chỉ có một người, khi nhìn thấy người đó vì bạn mà chịu mọi tổn thương, trái tim bạn cũng đau đớn rỉ máu.
Nước mắt lần nữa theo khóe mắt lăn xuống, tôi cố ngẩng mặt lên, bộ dáng tiều tụy lại quật cường nhìn anh.
Anh thở dài, vươn tay ôm tôi vào lòng: “Em yêu đừng khóc, anh chỉ gặp chút chuyện thôi mà, có làm sao đâu!”
Tống Thiên Ngân nói: “Minh Vương là loại đàn bà tâm cơ hiểm ác, không có chuyện ả ta dễ dàng thả anh Lãnh Mach đi đâu, nhất định có làm giao dịch gì với anh đúng không?”
Tôi cảm nhận được toàn thân Lãnh Mạch cứng đờ lại.
Tôi vung khỏi vòng tay anh, lau nước mắt, trực giác nói cho tôi biết, cùng Minh Vương giao dịch sẽ không đơn giản như vậy: “Lãnh Mạch, Minh Vương có giao dịch gì với anh?”
Anh nói: “Trong vòng ba ngày, hoặc là mang đầu của em tới chỗ cô ta, hoặc là, anh không cần xuất hiện trước mặt cô ta nữa”
Không đi gặp Minh Vương, dự là Lãnh Mạch phải chết.
“Mẹ nó Minh Vương sao có thể độc ác ghê tởm như thế!” Hồng Hồng nổi giận mắng.
Đúng lúc này tôi vậy mà còn có thể cố nén lửa giận không phóng đi Minh Giới tìm Minh Vương liều mạng với cô ta một phen thì đúng là kỳ tích”Cô bé à, em không cần lo lắng đâu, anh ở Minh Giới đã sắp xếp xong xuôi hết thảy rồi.” Lãnh Mạch nói: Nhưng tôi thấy ánh mắt anh như muốn lảng đi né tránh, Lãnh Mạch vốn không thích hợp nói dối mà.
“Nghĩ thêm cũng không giải quyết được gì đâu, chúng ta đi trước, chuyện đó để sau đi” Lãnh Mạch đổi đề tài.
Để cứu Tống Tử Thanh còn có bốn ngày, nhưng sự tình của Lãnh Mạch thì chỉ còn ba ngày.
thôi.
Nếu như hiện tại vứt bỏ cứu Tống Tử Thanh nghĩ biện pháp cứu Lãnh Mạch, sau đó quay trở lại cứu Tống Tử Thanh, khẳng định là không làm nổi, nhưng nếu hiện tại đi cứu Tống Tử Thanh, Lãnh Mạch sẽ…
Trong lòng tôi rối bời, trên đầu bỗng có cảm giác ấm áp, Lãnh Mạch xoa đầu tôi, tôi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt vẫn kiên định: “Tin tưởng anh, anh có thể xử lý tốt, trước tiên đi tìm cỏ hoàn hồn nhé Tôi căn chặt răng mới không bật khóc thành tiếng, không ngừng gật đầu: “Được, em tin anh”
Hồ Tử Thủy, nghĩa như tên, là một cái hô chứa đầy thứ nước độc màu tím, Tống Thiên Ngân ném cây gậy gõ xuống nước, gậy gồ lập tức bị ăn mòn đến không còn một mảnh, Lãnh Mạch nói băng của anh cũng không cách nào chịu được nước trong hồ, nước ở đây trừ khi rút đi, băng không thì cả đám đành bó tay chịu chết.
Vấn đề là bất kỳ vật gì ném xuống đều bị ăn mòn, cho nên thứ gì có thể giúp chúng tôi bình an vô sự đi qua cái hô Tử Thủy này đây?
quỷ nhân tiện tóm luôn một con Quỷ nước, anh cho nó dân đường đi kiếm nguồn nước luôn, nhưng bọn Quỷ nước sống ở dưới đáy vốn rất khó gặp, chúng tôi đứng chờ rất lâu bên bờ hồ nhưng cũng không thấy bóng dáng bọn Quỷ nước, tôi lo lắng cho Lãnh Mạch bị trúng độc không chờ nổi nữa.
“Cô Đồng để tôi thử xem” Lục Quy đột nhiên xuất hiện: “Mai rùa của tôi có thể sự ăn mòn của nước hồ, cơ mà cũng không được lâu, cô Đồng, các cô phải năm chặt thời gian nhanh chóng sang bờ bên kia.”
Cho dù Lục Quy có thể đóng vai công cụ giúp chúng tôi đi qua hô nhưng…’Chúng ta nên dùng cái gì thay thế mái chèo?”
Lục Quy trâm tư một chút, sau đó nói: “Tôi có thể dùng một phần mai rùa biến thành mái chèo, nhưng làm như vậy sẽ rút ngăn thời gian chống đỡ, vậy nên tôi chỉ có thể cầm cự trong một phút đồng hồ.
Một phút đồng hồ…
Tôi nhìn hô Tử Thủy không thấy bờ bên kia, nước hồ không chỉ có màu tím độc hại, còn có sóng cả mãnh liệt, nhìn không thấy đáy, không biết sâu đến đâu, không biết có đá ngầm hay khôn, nếu cho một giờ thì còn có chút khả năng, cơ mà một phút đồng hồ thời gian á, đoán chừng giữa hồ còn chưa tới nữa là“Được, có thể” Lãnh Mạch lại nói.
Tôi trừng to mặt nhìn anh, sau khi anh trúng độc tôi thật sự rất lo sợ, sợ anh vừa sử dụng năng lực sẽ khiến chất độc phát tác, không kịp nghĩ mà nói lên: “Lãnh Mạch anh không được sử dụng năng lực!”
Anh khẽ giật mình, rồi khẽ cười rộ lên, xoa xoa đầu tôi: “Độc này có sử dụng năng lực cũng không sao hết, không cần lo lăng, độc tố này cần đến ba ngày, em dùng năng lực hay không vẫn vậy”
Nghe anh nói ‘Ba ngày, tôi khó chịu muốn chết, cuống quít né tránh tâm mắt của anh.
Chúng tôi cuối cùng vần quyết định thử một lần, như là đang đánh bạc,đem tính mạng ra đánh cược.
Lục Quy biến thành một cái mai rùa hình tròn nhỏ, Lãnh Mạch cùng Tống Thiên Ngân là hai chàng trai cao lớn, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi vào, Lãnh Mạch ôm tôi ngồi trên đùi anh, hai bên mai rùa tròn của Lục Quy hai bên hai cái mái chèo mà Luc Quy dùng mai rùa biến ra, Lãnh Mạch cùng Tống Thiên Ngân mỗi người cầm chặt một bên Tôi nhìn bọn họ: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Được rồi!” Tống Thiên Ngân gật đầu.
Lãnh Mạch cũng bắt đầu.
Tôi nói với Lục Quy: “Lục Quy, bắt đầu đi”
Mai rùa của Lục Quy vất vả chở ba người chúng tôi, từng chút một hướng về hồ Tử Thủy, tôi căng thẳng cực độ, một bước cuối cùng, Lục Quy nhảy xuống hồ Tử Thủy.
Mai rùa thật không có bị ăn mòn! Lãnh Mạch cùng Tống Thiên Ngân ngay lúc mai rùa vừa chạm nước bắt đầu cật lực khua mái chèo, mai rùa chạy nhanh về phía trước, dựa theo tốc độ này, có lẽ một phút đồng hồ thật sự có thể! Nhưng mặt hồ thật sự quá rộng lớn rồi, cho dù Lãnh Mạch cùng Tống Thiên Ngân ra sức chèo, ấy thế mà đã nửa phút đồng hồ trôi qua vần còn cách một khoảng, cũng sắp hết một phút rồi!
Lục Quy bắt đầu kêu thảm thiết, cứ theo đà này, chúng tôi sẽ bỏ mạng ở cái hồ này mất thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.