Chương trước
Chương sau
Tôi cũng hơi không chịu nổi, bị quấn như vậy tôi cũng muốn ói ra rồi. Nhưng mà lại không thể không chống đỡ: “Chúng ta không còn đường để lui nữa, cũng không thể lại tiến lên, phía dưới nhất định có cửa, đi thôi”
Tống Thiên Ngân bị tôi túm lấy cánh tay kéo lên, trong lòng muốn phát khóc luôn: “Em bây giờ có thể gọi thức thần để nó đưa em đi được không?“Thôi đi, em có tí tiến bộ được không!” Tôi đập vào trán cậu ấy một phát, dân cậu ấy tiếp tục đi xuống dưới.
Không biết đã đi quanh cái thang lầu này được bao lâu, lúc tôi và Tống Thiên Ngân đã mệt bở hơi tai đến mức bước cũng không bước nổi nữa, trước mặt cuối cùng cũng hiện ra một cánh cửa.
“Ôi má ơi!” Tống Thiên Ngân kêu lên một tiếng: “Cuối cùng cũng coi như có hi vọng rồi!”
Tôi đỡ Tống Thiên Ngân dậy, cả hai người đây mồ hôi chạy về phía cửa, đẩy cửa ra, ngạc nhiên tròn cả mắt.
Ở ngoài cửa vẫn là một mê cung trên không, chúng tôi vẫn đứng trên một khối núi lơ lửng, chỉ có khác biệt là, ở giữa khối núi này lại trói một con yêu quái một mắt màu xanh, hàm răng nhe ra hướng về phía chúng tôi, khẽ gâm lên một tiếng cảnh cáo, là người nơi này trói con yêu quái một mắt kia sao? Tôi đi ra ngoài cửa, đứng cách vị trí con yêu quái một mắt một đoạn, quán sát hoàn cảnh xung quanh, ở hai khối đất gân chúng tôi, không có lấy một con yêu quái một mắt nào, điều này thật kỳ lạ Lang Vương đã từng nói, mê cung trên không mặc dù khó đi, nhưng cũng có quy luật của nó, chỉ cần năm giữ quy luật bên trong đó, sẽ có thể đi ra ngoài, liệu con yêu quái một mắt này có phải là quy luật?
Tôi từ từ đi vòng quanh con yêu quái một mắt, quan sát con yêu quái một mắt này, nhìn đi nhìn lại, cũng không phát hiện ra cái gì hết, yêu quái một mắt toàn thân không có ký hiệu đặc biệt nào, tôi vẫn còn đang thắc mắc, yêu quái một mắt lại đột ngột tránh thoát khỏi dây xích, lao vọt về phía tôi “Chị cẩn thận!” Tôi không kịp ngăn cản, Tống Thiên Ngân đã một dùng phép thuật dứt khoát đánh trúng lên thân con yêu quái một mắt.
Yêu quái một mắt hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người bùm một cái nổ tung ra trên không trung.
Tôi nghĩ xong đời rồi, không còn manh mối gì nữa, lại không ngờ rằng sau khi nổ tung hết, trên bầu trời xuất hiện một mũi tên, chỉ về phía bên trái”Chị! Mau nhìn kìa!” Tống Thiên Ngân xúc động nói.
Thì ra là thế, hóa ra là phải đánh chết yêu quái một mắt mới có thể xuất hiện manh mối mũi tên, nói như vậy chỉ cần lần theo mũi tên là có thể thoát ra ngoài rồi phải không?
Nhưng tôi vẫn suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Ngay lúc này, toàn bộ không gian hình tròn bỗng nhiên chuyển động. Tôi và Tống Thiên Ngân đứng trên đỉnh khối núi đang xoay tròn, thoáng cái chúng tôi liền bắt đầu rơi xuống, ai cũng không chống cự lại được sức hút của nó, tôi và Tống Thiên Ngân đều không có năng lực bay lên, Tống Thiên Ngân nặng hơn tôi, nhìn thấy cậu ấy rơi xuống trước mắt tôi, tôi bắt lấy tay cậu, mắt trái nhanh chóng đỏ lên, dùng tất cả sức lực hất lên một cái, sau đó hét lên: “Hồng Hồng đi maul”
“Nhưng mà chị…” Hồng Hồng do dự trong chốc lát.
Đừng để ý đến chị! Đi mau!” Tôi vừa rơi xuống vừa la to.
Hồng Hồng cũng không chậm trề nữa, từ trong người của tôi bản ra, hướng về phía Tống Thiên Ngân, nhờ vào tác dụng lực tôi hất Tống Thiên Ngân lên lúc nãy, kéo Tống Thiên Ngân lên, đưa cậu ta nhảy lên trên mặt đất đối diện đã lật ngược lại.
Mà tôi, cũng mất đi cơ hội duy nhất có khả năng nhảy lên được mặt đất. Nếu như vừa rồi không cứu Tống Thiên Ngân, tôi hoàn toàn có thể cùng Hồng Hồng phối hợp lần nhau nhảy lên trên mặt đất, nhưng mà tôi đã nhường cơ hội này cho Tống Thiên Ngân, Hồng Hồng sau khi cứu cậu ấy cũng đã không còn thời gian lại quay trở lại giúp tôi nữa rồi.
Tống Thiên Ngân nằm sấp trên mặt đất hướng về phía tôi tan nát cõi lòng la lên: “Chị!”
Ôi, thằng nhóc đáng ghét này, luôn khiến tôi bận lòng mà.
Người tôi vẫn còn đang rơi xuống, không biết sẽ rơi xuống nơi nào, chẳng qua theo như tốc độ này, chắc chắn là tan xương nát thịt rồi.
Tôi chợt nghĩ, tại sao Tống Lăng Phong khăng khăng để cho Tống Thiên Ngân cùng tôi đến tâng địa ngục thứ mười chín, thân thức của cậu ấy rõ ràng bị hạn chế nhiều đến như vậy, mà cậu ấy cũng còn có nhiều chỗ chưa thành thạo, Tống Lăng Phong nỡ để cho cháu trai nhỏ nhất của mình đâm đầu vào chõ chết như vậy sao?
Có khi nào, ngay từ đâu Tống Lăng Phong đã cố ý để cháu trai mình đâm đầu vào chô chết, cố ý để chúng tôi chết…
Nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung từ bỏ giấy giua, trên eo bỗng nhiên mát lạnh, tôi theo bản năng cúi đầu, một cái dải băng quấn quanh hông tôi, ngay sau đó người tôi không còn rơi tiếp xuống nữa, băng tuyết trong không gian không ngừng lan lên trên, tiếp theo đó, tôi ngã vào một lông ngực quen thuộc, thật ấm ấp, một vòng tay ấm áp.
Tôi không thể tin ngoảnh đầu lại xem.
Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, lông mày rũ xuống, ánh mắt thâm thúy như vực sâu, bên trong ánh lên hình bóng của tôi.
Một cái liếc mắt, phảng phất như ngàn vạn năm.
Anh ấy mở miệng trước, thở dài, dáng vẻ không có cách nào đối với tôi: “Bé con, lần trước anh nói rồi, nếu không có anh, em dâu có trăm cái mạng cũng không đủ dùng, bây giờ thành sự thật rồi đấy, nếu anh đến muộn một bước, em sẽ rơi xuống vực sâu không thấy đáy mất rồi.
Tôi chợt nghẹn ngào.
Anh cũng không nói nhiều nữa, để tôi năm chắc trong lông ngực răn chắc của anh, đưa tôi nhảy lên trên cầu thang đang biến thành băng tuyết, nhảy lên trên khối đất chỗ Tống Thiên Ngân, anh mới thả tôi xuống.
Tống Thiên Ngân nhào lên ôm chặt lấy tôi: “Chị! ĐM chị làm em sợ chết đi được!”
Cảm giác sống sót sau tai nạn còn có chút khó tin, đặc biệt còn có Lãnh Mạch xuất hiện như đấng cứu thế, tôi có phải đang nằm mơ không nhỉ?”“Thiên Ngân em véo chị một cái.”
“Hả?”
“Nhanh lên véo chị một cái!” Tôi thúc giục hắn.
Còn chưa nói hết, Lãnh Mạch ở đẳng sau lại ôm ghì tôi dựa vào ngực anh lần nữa: “Cô nàng nhân tâm này, khi nào thì em có thêm một cái dở hơi để người ta véo rồi? Người đàn ông của em lập tức thỏa mãn em”
Nói rồi, anh quả thật nhéo một cái lên cánh tay của tôi, kiểu rất là đau luôn!“Ay!” Tôi đau đến hít cả hơi vào, đẩy tay anh ra: “Lãnh Mạch anh có biết chú ý nặng nhẹ một chút không đấy!”
Lãnh Mạch nhíu mày: “Là em nhờ anh véo.”
Sau khi xác nhận không phải là mơ, tôi lúc này mới hỏi anh: “Anh làm sao đột nhiên tới vậy? Anh từ đâu tới thế? Anh định đi đâu cơ? Anh có biết hay không.. “
“Anh biết mà.” Anh ngắt lời tôi, thâm trâm nhìn tôi vài lần, rồi nói: “Anh biết em đang nhớ anh, anh biết em đang mong chờ sự xuất hiện của anh, anh biết em bây giờ rất muốn nhón chân lên cho anh một cái hôn nóng bỏng, đến đây đi, anh không ngại đâu.”
Đờ mờ anh thì biết cái đếch gì cơI “Chị, anh Lãnh Mạch, có thể hiện tình cảm cũng không thể bày ra trước mặt chó độc thân như thế này chứ?” Tống Thiên Ngân ở bên cạnh tế nhị xen vào. Lãnh Mạch ung dung nhìn cậu: “Hiện tại một tay tôi đánh cậu từ chỗ này xuống, cậu sẽ không nhìn thấy chúng tôi thể hiện tình cảm”
“A ha ha ha, vậy hai người thể hiện, cứ thể hiện đi” Tống Thiên Ngân sợ rồi, rụt cổ lại lùi về đẳng sau không nói gì nữa.
Lãnh Mạch lần nữa lại đây nâng mặt tôi: “Tiếp tục chuyện vừa rồi, bé con, bây giờ có thể hôn anh rồi.”
Ai, muốn, hôn, anh, chứt Tôi đẩy anh ra: “Được rồi, ra khỏi mê cung trên không trước đã, rồi lại bàn lại chuyện này sau!”
Đôi mắt Lãnh Mạch hơi trâm xuống, rất nhanh rời đi sự chú ý của tôi, chỉ vào chỗ bên trái: “Bên kia chắc hẳn là còn có yêu quái một mắt, chúng ta qua đó tìm xem.”
Anh có cái gì đó là lạ, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào, tôi lại không nói ra được”Được.’ Tôi đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.