Chương trước
Chương sau
“Gọi chị đàng hoàng!”
Tôi lườm cậu ta một cái, cũng ngăn Sỉ Mị lại: “Nếu như vì nghỉ ngơi một, hai ngày mà trì hoãn thời gian đi cứu Tống Tử Thanh thì nửa đời sau, tôi sẽ vĩnh viễn không thể nghỉ ngơi tốt được nữa”
Thời gian ở bên nhau không ngăn, Si Mị cũng biết một khi tôi đã muốn làm gì thì dù khuyên thế nào cũng không khuyên được, huống chỉ chuyện này liên quan đến Tống Tử Thanh, Si Mị cũng biết quá rõ mối quan hệ giữa tôi và Tống Tử Thanh.
Anh ta không nói gì nữa, tôi đi xuống bậc thang, đứng tựa ở cửa chào tạm biệt Tống Lăng Phong: “Ông nội, chúng cháu đi đây, ông nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe đấy nhé”
“Truyền tống trận ở phía đông, Tiểu Thiên Ngân biết, chỉ có cháu mới sử dụng được truyền tống trận, có thể đi tới bất cứ nơi đâu mà cháu nghĩ thầm trong đầu, chắc cháu cũng biết cách điều khiển rồi, nhưng mà chỉ có thể đến thế giới loài người, còn Ma Giới và Minh Giới thì không truyền tống tới được.” Tống Lăng Phong nói.
“Cháu biết rồi ạ, ông nội, bảo trọng! Lưu Nguyệt, nhà họ Tống xin nhờ cả vào cô!” Tôi chào tạm biệt Tống Lăng Phong và Lưu Nguyệt.
Lục Quy đi đến, nhìn Tống Lăng Phong, nói nhỏ: “Kỳ quái.”
Tôi mải nói tạm biệt và những chuyện khác với Lưu Nguyệt, không chú ý đến.
Sau đó, ba người chúng tôi rời khỏi khu nhà chính, Tống Thiên Ngân dân chúng tôi tới truyền tống trận bí mật của nhà họ Tống ở phía đông.
Trên đường đi, Si Mị ngạc nhiên nhéo tôi một cái: “Thăng nhóc này là thế nào đây? Muốn đi theo chúng ta sao?”
“Em ấy tên là Tống Thiên Ngân, bây giờ là em họ của tôi.” Tôi nói “Vấn đề không năm ở việc cậu ta là em họ hay em ruột của em, chúng ta đang đi tới tâng địa ngục thứ mười chín, không phải đi chơi, được không? Dân theo phiền phức này làm cái gì? Não em có vấn đề thật rồi đó, đồ ngốc” Si Mị nói xong thì cốc đầu tôi một cái.
“Cái tên tà thuật thể kia nói chuyện mạnh miệng quá nhỉ! Còn dám táy máy tay chân với chị tôi, tôi không giết anh được thì còn anh Lãnh Mạch có thể giết anh” Tống Thiên Ngân cực kỳ không ưa Sỉ MỊị.
Lãnh Mạch được khen, nhíu mày với tôi, trong mắt chỉ thiếu điều viết mấy chữ to đùng”Tôi không phải người giỏi giang gì”
Tôi không còn gì để nói, lại buồn cười, Lãnh Mạch được khen còn ít sao, tranh công thế nữa, y như trẻ con “Thăng nhóc thối nhà cậu nói chuyện chú ý một chút cho tôi, nếu không phải nể mặt chị cậu thì tôi tùy tiện búng một cái tay thôi thì có thể bóp chết cậu rồi”
Sĩ Mi giơ năm đấm lên với Tống Thiên Ngân.
“Tôi còn lâu mới sợ anh! Anh chỉ là một tà thuật thể mà thôi! Còn muốn làm người nữa àI”
Khi Tống Thiên Ngân nói ra ba chữ tà thuật thể”, tôi thấy mắt Sỉ Mi lóe lên sự u ám, tôi cau mày lại dừng bước.
“Sao vậy?” Tống Thiên Ngân không hiểu nên hỏi.
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt nghiêm túc: “Tống Thiên Ngân, chị chính thức giới thiệu với em, đây là Sỉ Mị, mặc dù anh ta không phải người nhưng chị và anh †a đã từng trải qua sống chết với nhau, anh ta không có bất cứ quan hệ gì với Tống Tử Thanh nhưng vân quyết định giúp chị đi cứu Tống Tử Thanh, vì vậy, chị hy vọng em có thể tôn trọng anh ta”
“Nhưng mà anh ta là tà…”
“Tà thuật thể hay tà sư gì đó thì làm sao? Cho dù là ma quỷ thì đã sao? Trên thế giới này có người tốt, cũng có người xấu, ma quỷ cũng vậy, phù thủy cũng thế, bàn đến tốt xấu thì chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, em thấy ông nội nói gì Sỉ Mị không? Em từng thấy người nào nhà họ Tống xem thường con quỷ nào chưa? Nhà họ Tống dạy dõ em chưa vậy, nhìn người, nhìn quỷ, nhìn sự việc, đừng đeo cái kính màu trên mắt, phải nhìn băng trái tim của em” Tôi ngät lời cậu ta Tống Thiên Ngân trẻ tuổi ngông cuồng, nói thẳng ra thì là không có suy nghĩ, nhìn qua đã biết cậu ta là cậu chủ nhỏ được nhà họ Tống bảo vệ đến kiêu căng, ngạo mạn, tôi không trách móc cậu ta, chỉ đang nói đạo lý cho cậu ta biết, cậu ta có nghe hay không thì không có liên quan gì tới tôi nữa.
“Em…” Tống Thiên Ngân nghẹn lời, có lẽ cậu ta cũng biết mình quá đáng, nhưng vừa không hạ mình được, vừa không cam tâm, căn răng đứng im tại chô.
“Nói hay lắm” Một giọng nói truyên đến từ phía sau.
Tống Thiên Ngân vừa nghe thấy giọng nói này thì kích động, quay người chạy đến gần người đó: “Chị!”
Người đang đi tới là một cô gái, nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi Tống Tử Thanh, cô ấy búi tóc lại, mặc một chiếc áo T-shirt trắng và quần thể thao rộng rãi, đi giày đế bằng, khi cô ấy đến gần thì trông cô ấy rất giống Tống Thiên Ngân, nhưng mà có vẻ trưởng thành, chín chắn hơn cậu ta, gương mặt thanh tú, trắng trẻo.
“Chị là…” Tôi mở miệng nói trước.
“Chị là Tống Mộc Âm, chị gái Tống Thiên Ngân, dòng chính nhà họ Tống, chị vừa mới nghe ông nội nói, em chính là đứa trẻ mà ông nội nói với bên ngoài là sốt cao mà chết vào mười chín năm trước sao?” Cô gái đi lên phía trước vươn tay ra, lịch sự mà không mất đi sự thân thiện: “Tính theo tuổi tác thì em nên gọi chị một tiếng chị họ”
Tôi bắt tay với cô ấy, sau đó buông ra, cười ngại ngùng: “Có lế vừa nấy em hơi nặng lời với Thiên Ngân, xin lôi…”
“Em nói rất đúng” Tống Mộc Âm ngắt lời tôi: “Tống Thiên Ngân là đứa nhỏ nhất nhà họ Tống, sau em ấy thì chưa có đứa trẻ nào ra đời cả, vì vậy cả nhà đều nuông chiều em ấy, khiến em ấy coi trời bằng vung, ngay cả chị cũng không quản được, lần này ông nội để em ấy đi theo em, chị rất tán thành, em ấy sắp đến tuổi trưởng thành rồi, cũng chỉ nhỏ hơn em hai tuổi thôi, nhưng nhìn ánh mắt và lời nói của em mà xem, cách biệt giữa hai đứa đâu chỉ là hai tuổi, vì thế em cứ để em ấy chịu dạy dô dài dài đi”
Tống Thiên Ngân vênh mặt lên rất cao: “Chị, em cứ nghĩ chị đến đây giúp em hả giận cơ đấy”
“Cổ vũ em học xấu hả?” Tống Mộc Âm trừng cậu ta một cái.
Tống Thiên Ngân không dám nói tiếp nữa, cậu ta vân rất sợ chị mình.
Tôi không nhịn được mỉm cười: “Không biết có nên cảm ơn chị khen em không nữa, khen em chín chăn, từng trải…”
“Ha ha ha” Tống Mộc Âm cũng là một cô gái thẳng thắn, bật cười, võ bả vai tôi, nhìn xuyên qua tôi về Lãnh Mạch và Sỉ Mị phía sau: “Có thể để Chí Tôn Vương của Minh Giới và Đại Tà Vương Sỉ Mị tận tâm tận lực đi theo thế này, không hổ là người nhà họ Tống, quá có thể diện rồi đó!”
Lãnh Mạch và Sỉ Mị đen mặt.
Tôi giật mình ngạc nhiên, Tống Mộc Âm chỉ nhìn một cái đã nhìn thấu thân phận của Sỉ Mị, ắt hẳn cũng là một nhân vật lớn lang bạt rất lâu trên thế giới rồi.
Nhà họ Tống quả nhiên là nhà họ Tống.
“Bây giờ nhà họ Tống gặp nạn, em cũng nhìn thấy tình hình người trong nhà rồi đó, chị không thể rời khỏi đây được, vì vậy, Tống Tử Thanh chỉ có thể nhờ các em đi cứu thôi” Đột nhiên Tống Mộc Thanh nghiêm túc lên: “Tống Tử Thanh là người bảo đảm mạnh mẽ nhất của nhà họ Tống, nếu như Tống Tử Thanh xảy ra chuyện gì thì sau này nhà họ Tống sẽ không thể gây ra uy hiếp gì với Ma Giới và Minh Giới được nữa, có khi thế giới loài người cũng sẽ loạn lạc, chị hy vọng em nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, trên đường đi, không nên trì hoãn”
Quả thực, sống chết của Tống Tử Thanh liên quan đến vấn đề để thế giới loài người, Ma Giới và Minh Giới cùng nhau tồn tại, tôi nghiêm túc gật đầu: “Chị yên tâm đi, em sẽ đi xuyên suốt ngày đêm để tới cứu Tống Tử Thanh, cho dù hy sinh tính mạng thì em cũng không lùi bước”
“Đồ ngốc, em đang nói gì đấy hả!” Si Mị ở phía sau mãng tôi Lãnh Mạch cũng không vui nói: “Không được nói điều xúi quẩy, có anh ở đây, ai dám tổn thương em?”
“Anh đói” Si Mị đáp lại anh.
Lãnh Mạch nghẹn lời.
Tôi lắc đầu một cái, nói với Tống Mộc Âm: “Khiến chị chê cười rồi”
Ánh mắt Tống Mộc Âm nhìn tôi đầy hàm ý, trong lúc Lãnh Mạch và Sỉ Mị cãi nhau thì cô ấy bước lên nói nhỏ vào tai tôi: “Dã tâm của Lãnh Mạch rất lớn, em phải cẩn thận, nếu như anh ta thống nhất Minh Giới thì nói không chừng dã tâm của anh ta đang đặt trên người em, đừng để anh ta lợi dụng, đặc biệt là tình cảm của em”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.