“Nếu đã không có việc gì, anh còn nhìn cái gì!” Tôi xấu hổ mà muốn chui xuống lô rồi, ánh mắt Lãnh Mạch càng nhìn xuống phía dưới, tôi chỉ có thể dùng sức mà khép hai chân lại, lại rống lên với anh: “Lãnh Mạch!” Tôi nhìn thấy yết hầu của Lãnh Mạch nuốt xuống rất mạnh, cơ thể tôi cũng giật mình theo một cái, muốn đưa tay kéo chăn lên, anh lại không cho, cúi người xuống người tôi, trong ánh mắt người đàn ông dân dân bị sương mù bao phủ, tôi rất rõ tín hiệu này của anh có nghĩa là gì, vội vàng che miệng lại: “Không được hôn tôi!” “Đùa gì thế” Giọng nói anh rất trầm, rất trâm, giữa lấy ót tôi, mở tay tôi ra, hôn đến: “Lúc thế này không em, thì tôi còn có phải là một người đàn ông không.” “Đừng!” Tên khốn kiếp Lãnh Mạch này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thừa dịp tôi bị thương không thể di chuyển được liền làm xăng làm bậy! Lo lăng sẽ đụng vào vết thương của tôi, anh nghiêng người không dám đè lên hẳn, năm lấy căm tôi, dùng một chút lực, tôi hé miệng, anh liên dễ dàng xâm nhập vào trong, cơ thể tôi lại trần trụi, lại càng tiện hơn cho anh làm xăng bậy khắp nơi, da thịt của tôi cũng nóng lên, những chỗ tay anh lướt qua, cơ thể tôi nhịn không được mà run rẩy, có một dòng điện chạy từ bàn chân lên đầu làm cho tê dại, lại vừa thoải mái, vừa khó chịu. Lần này anh hôn tôi rất lâu, cố ý hôn không cho tôi hít thở, mãi cho đến khi tôi giận thực sự mà đẩy anh ra, anh mới từ bỏ, anh chống một tay xuống giường, đôi mắt cong lên, liếm môi mà nhìn tôi, không thể không nói, người đàn ông có giá trị nhan sắc cao làm loại động tác này mình sẽ vừa cảm thấy vừa gợi cảm vừa mị hoặc, đổi lại là một người có giá trị nhan sắc thấp làm, đó gọi là biến thái “Vật nhỏ, mặt em đỏ y như mông khỉ ấy” Đã chiếm được tiện nghỉ rồi còn khoe mẽ, đã làm lợi dụng còn thuận tiện trêu chọc tôi, quả thật là làm cho người ta tức đến tim gan phèo phổi đều nổ mà! “Tức giận rôi?” Anh tiến gần trùm chăn vào mà ôm tôi vào trong lòng: “Cảnh tượng vừa nãy, đổi lại là em đối với người đàn ông em có tình cảm thì cũng không nhịn được đâu, huống chỉ là người đặt toàn tâm toàn ý lên người em như tôi, không hôn em thì tôi cảm thấy có lôi với bản thân.” Con mẹ nó cái quái gì vậy! Cái gì mà không hôn thì có lỗi với bản thân anh! Chẳng lẽ nào tôi còn phải đặc biệt cho anh hôn hay gì! Nếu như tim gan phèo phổi có thể bốc hơi, chắc chăn giờ lục phủ ngũ tạng của tôi đang sôi sùng sục rồi! Tức đến nỗi thần trí tôi đã trở nên mơ hồ, buồn bực mà năm trong chăn không thèm để ý đến anh. Lãnh Mạch đang cười, cũng không biết là cười cái gì, tôi cứ nằm trong chăn mà để anh ôm vào lòng, thật lâu thật lâu. Sau đó thuốc mê và nước thuốc dần có hiệu quả, cơ thể tôi dân trở nên vô lực, ý thức cũng mơ hồ muốn ngủ, Lãnh Mạch hôn lấy cổ tôi từ phía sau, luồn tay nhéo mông tôi một cái, tôi cũng chẳng còn sức mà đẩy ra, nếu không phải Si Mị đột nhiên xông đến, chắc Lãnh Mạch đã sờ lâu hơn rồi. “Lãnh Mạch anh cút đi cho ông đây!” Si Mị nổi trận lôi đình, xốc chăn lên bảo Lãnh Mạch cút, chắc không ngờ tôi hoàn toàn trần trụi mà năm dưới chăn, trong nháy mắt liền ngây ngẩn ra, ngơ ngác mà nhìn tôi: ‘Các người…” Lãnh Mạch dễ dàng lập ga trải giường mà bọc lấy tôi, cũng tức giận rồi: “Nhìn người phụ nữ của tôi đủ chưa hả?” Si Mị nhìn về phía tôi, ngực phập phồng: “Đồ ngốc, em nói đi, chuyện gì thế hả, vết thương của em vừa khỏi, liền lăn lộn trên giường với anh ta hả?” “Tôi không có lăn lộn trên giường với anh tai” Tôi đau đầu muốn chết, khóc không ra nước mắt: “Nếu không ba người chúng ta đánh một trận đi!” “Đánh con mẹ em ấy!” Lãnh Mạch và Sỉ Mị đồng thời hét lên với tôi. Tôi ôm lấy đầu, vì sao cục diện lại trở thành như thế này rồi? Mặc dù tôi không lăn lội trên giường với Lãnh Mạch, nhưng thực sự bị anh hôn rồi, giải thích cũng giải thích không rõ được, đặc biệt cái thuốc mê và nước tiêm chết tiệt này, bác sĩ nói tiêm trong nước này tác dụng gì mà khiến ngủ ngon các kiểu, hại tôi mơ mơ màng màng, mê man đầu óc cứ như vậy mà để cho Lãnh Mạch hôn! A A A A AI Bầu không khí giữa ba người trở nên khá khó xử. “Lãnh Mạch, chúng ta ra ngoài, đấu tay đôi. Sau khi trâm mặc một lát, Sỉ Mi nói. “Chính là ý của tôi.” Lãnh Mạch vùng dậy khỏi giường. Tôi dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ làm đà điểu, không muốn quan tâm chuyện này, Hồng Hồng cũng già mồm mà chửi tôi là con khốn, tôi thực sự không biết nên đi chỗ nào mà khóc, cầm lấy khăn trải giường, nhét đầu vào gối: “Tôi là con khốn, tôi là con khốn..” “Biết mình là một con khốn là được, người ta xông quân nhất nộ vì hồng nhan, hai người đàn ông cuồng sỉ cô lại đi đánh tay đôi có phải là cô vui lắm không? Vô cùng thỏa mãn trái tim hư vinh của cô? Vô cùng kiêu hãnh không? Cô ấy, đức mẹ Maria a! Con mẹ nó cô cũng không đi xem rốt cuộc hai người đàn ông kia đang chơi cái gì! Một người giết bạn của cô, một người lại mang thù không đội trời chung với cô, một người phản bội cô, phản bội niềm tin của cô, cô lại muốn chọn lựa ra trong hai người đàn ông đó! Con mẹ nó tôi thực sự muốn xuất hiện mà đạp hai chân cô!” Hồng Hồng vô cùng tức giận mà xé họng ra măng tôi Thực ra bây giờ tôi cũng có chút rối loạn, vốn dĩ đã xóa sổ toàn bộ tình cảm với Lãnh Mạch rồi, cũng không có gì mà rối loạn nữa, nhưng bây giờ Lãnh Mạch lại quay lại một lân nữa, không những cứu tôi mà còn cứu Sỉ Mị và Tôn Viễn Phàm lúc ở trên bục chém đầu ở chợ quỷ, mặc dù anh nói không liên quan đến sự nghiệp nên tiện tay cứu, nhưng cho dù thế nào, mỗi lần gặp nguy cấp đến là anh xuất hiện giải nguy, lúc trong ngõ ngỏ tôi đã cãi nhau với anh, vốn cho răng anh sẽ không xuất hiện nữa, nhưng anh vấn xuất hiện rồi, lúc anh hôn tôi, tôi có thể cảm giác được tình cảm của anh là thật. Bây giờ lại vương vấn tình cảm, tôi là người trong cuộc, tình cảm giữa ba người chúng tôi, đúng đúng sai sai, tôi không có cách nào mà dứt ra mà làm người đứng xem ngoài cuộc được, tôi không có cách nào nhìn thông suốt được, tôi không có cách nào dùng một lời để quyết định răng tôi sẽ đến với ai trong hai người, sẽ đi đến nơi nào, sẽ có kết cục ra sao. Phật nói, việc gì cũng phải cân nhắc, không được gò ép. Nói cũng đúng, tương lai, ai biết được sẽ thành như thế nào. Tôi nằm trong này tâm phiền ý loạn cũng không có tác dụng gì hết, không băng đi ngủ, sau khi khôi phục lại sức khỏe còn phải suy nghĩ về chuyện của nhà họ Tống nữa Sau khi Hồng Hồng măng xong vân rất quan tâm tôi, bảo tôi ngủ đi, cô ấy sẽ trông chừng thay cho tôi, tôi liên yên tâm đi ngủ. Lúc tối tôi bước xuống giường, mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình được đặt bên cạnh, đã trần trụi cả nửa ngày rồi, đầu tóc rối tung, hai mặt người một xanh một sưng, trên ngực cũng là xanh xanh tím tím, khỏi phải nói là thảm hại ra sao. Nhìn thấy tôi hai người đều xoay đầu lại, tức giận với tôi. Tôi không nói gì mà trợn mắt lườm một cái, nghe thấy trong bếp có tiếng động, đi vào trong phòng bếp. Lãnh Mạch và Sỉ Mị đều xông lên từ phía sau, rống với tôi: “Vật nhỏ chết tiệt này em cũng không đến xem bọn tôi à?!” Khí lực nhiều như vậy, sinh khí lại dồi dào, tôi còn phải xem sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]