Chương trước
Chương sau
Tôi đã hôn ai vào lúc nào chứ?
Ò, đại khái là trên đường theo dõi chúng tôi, khoảng cách xa, hiểu lầm tôi với Si Mị hôn nhau, tôi cũng lười giải thích, nhíu mày nhìn anh ta: “Lãnh Mạch đại nhân, Ngài ở Minh Giới đường đường là nhất Chí Tôn Vương; quản hơi nhiều việc rồi đấy? Hữn nữa, tôi hôn ai có liên quan đến anh sao? Ảnh-hưởng đến anh rồi?”
Mặt anh ta nứt ra: “Vậy là, cô thật sự đã hôn người đàn ông chết tiệt kia à?!”
“Đúng thì sao, mà không đúng thì sao”
Lãnh Mạch nhất thời nghẹn lời, sau khi trừng mắt nhìn tôi liền đột ngột cúi người xuống, đoạt lấy môi tôi.
Mẹ nó!
Chuyện Minh Giới ngày đó trong nháy mắt toàn bộ hiện lên trước mắt, tôi rõ ràng đã cố giấu nó ở sâu trong đáy lòng, anh lại hết lần này tới lần khác muốn ép tôi nhớ tới!
Nhớ tới những lời tuyệt tình, lạnh lùng, nhớ tới người đã chết, muốn thoát khỏi vết thương thấu xương, nhớ đến lời cầu hôn anh với Minh Vương…
“AI Buông ra!” Tôi dùng sức đấm đá giấy dụa, nhưng anh đã quyết tâm không buông ra, dùng sức nắm lấy cằm tối, tôi đau đến mức phải mở miệng, ảnh đưa đầu lưỡi vào miệng tôi, quấy rối tôi lung túng cả.
Môi anh nóng bỏng, áp chế tôi thật chặt, hôn loạn lên, điên:-cuồng căn đầu lưỡi tôi, kéo đầu lưỡi tôi vào miệng rồi mút, nhưïig mùi vị vôn quen thuộc, mùi hương của anh giờ đối với tôi mà nói chỉ là mùi vị của một người xa lạ, dù anh có nóng bỏng và điên cuồng hơn nữa thì cả tôi vân không có cảm giác gì.
Tình cảm của tôi đối với Lãnh Mạch, từ sau vết thương đó, đã hoàn toàn chấm dứt rồi.
Rốt cuộc anh muốn thế nào!
Thật là khó chịu, thở cũng không thoải mái, tôi nhấc chân hung hăng đá vào đũng quần anh.
Lãnh Mạch đại khái không ngờ tôi lại đáp trả anh như vậy, anh kêu rên một tiếng, mặt tím tái, ôm đũng quần rồi buông tôi ra.
Cơn thịnh nộ làm cho tâm trí của tôi trống rỗng, có một cốc nước ở trên bàn, tôi lấy nó đập vào đầu anh.
Anh không né tránh, ly nước vỡ thành hai nửa trên đầu;máu chảy xuống trán anh, chảy xuống cả khuốn mặt lạnh lùng của anh.
Còn tôi, cũng vì bả vai lại đau nhức, vịn theo vách tường mà quŸxuống đất.
Sự im lặng lan tỏấgiữa chúng tôi: Một lúc lâu sau, anh.ta ngồi xổm xuống, đến bóp cằm tôi, tôi né tránh ánh, anh dứt khoát đặt môi lên môi tôi lần nữa, tôi trốn tránh thế nào thì anh lại cố tì lên môi tôi thế đấÿ;qua một hồi, tôi bị anh liếm đầy mặt, cuối cùng nhịn không được, giận dữ hướng về phía anh, Tìói: “Lãnh Mạch rốt cuộc anh muốn như thế näo…A!”
Anh không cho tôi nói chuyện, đem giọng nói phía sau tôi nuốt vào miệng, tôi đưa tay đẩy anh, anh lại nắm lấy cổ tay tôi, vắt ngược hai tay tôi lại phía sau, tay kia nắm lấy gáy tôi, ép tôi ngẩng đầu, anh hôn rất sâu vào trong, lưỡi như muốn chạm đến cổ họng tôi, rất khó chịu, rất khó chịu!
Tôi bị anh đè xuống đất, cả người anh bao phủ lấy tôi, tôi bị kiềm chế hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể vặn vẹo thân thể phản kháng, cả người anh đè chặt lên thân thể tôi, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ rất thấp, trong giãy.cuối cùng tôi sắp hôn mê mới buông môi tôi ra, hôn lên bả vai tôi.
Tôi thở hổn hểñ;nhắm mắt lại, từ bỏ việc chống cự: “Lãnh Mạch đại nhân muốn như thế nào thì cứ như thế đi, đù sao đối với anh mà nói, trên thế giới này không có;thứ gì mà anh không chiếm được, cũng không có.thứ gì mà anh không hủy diệt được, không phải sao?”
Lãnh Mạch dừng lại, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, trầm mặc một láf/sau, anh nói: “Tôi nghĩ chuyện Minh Giới tôi không hề sai, dã tâm vốn là thứ một người đàn ông luốn đặt lên hàng đầu, sai lầm là ở em, tôi bảo em ở yên trong nhà, em lại đến cản trở chuyện của tôi, bây giờ còn nổi giận không để ý đến tôi, em có ý gì chứ?”
Ồ, nghe này, đó có phải là lời nói của một con người nói không? Đó có phải là lời nói của một người đàn ông không?
À không đúng, đây chắc chắn là lời mà Lãnh Mạch sẽ nói, đây đúng là cách nghĩ của Lãnh Mạch, bệnh trực nam của anh ta đã nặng lắm rồi, không cóthuốc cứu nữa.
“Anh đặt cái:gì lên hàng đầu tôi không quan tâm, tôi chỉ hỏi anh.một câu, Lãnh:Mạch, ngày đó anh đến tìm tôi, bảo tôi ở yên trong nhà, có phải anh đã nhốt Cẩu Đản và Thúy Hoa lại không?” Tôi bình tĩnh lại và hỏi anh ta.
Nếu như anh ta phủ nhận, thì chứng tỏ anh đúng là không dự liệu được chuyện Cẩu Đản và Thúy Hoa bị bắt, còn miễn cưỡng có thể ép mình nhượng bộ chuyện này, hiểu cho anh một chút.
Nhưng kết quả, thường trái với ong muốn, anh nói: “Đúng vậy.”
Nói cách khác, hôm đó anh bảo tôi ở nhà, là đã sớm chuẩn bị ra tay với Cẩu Đản và Thúy Hoa, anh đơn giản là không muốn tôi đi cản trở chuyện của anh, mà càng không phải bởi vì sợ tôi sẽ lo lắng chơ anh nên mới đến tìm tôi.
Cả người giống như bị dội nước đá, trong lòng lạnh đến cực độ: “Vậy nên, anh cho rằng tôi đi cứu Cẩu Đản và Thúy Hoa sao là sai?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Anh hỏi lại tôi, còn nói: “Hại tên quỷ sai mà thôi, em chỉ cần quan tâm đếntôi là đủ, quan tâm đến những người không quan trọng làm gì? Còn dám làm hỏng việc của tôi vì những người không quan trọng.”
Dừng một chút, anh ta chọc chọc bả vai trái của tôi: “Đây là một bài học mà tôi dạy cho em, để sau này em bớt làm hồng chuyện của tôi, không phải để cho em thông đồng cùng người đàn ông khác, tôi cảnh cáo em. một lần nữa, không được thông đồng cùng người đàn ông chết tiệt kial”
Tôi chẳng còn lời nào để nói nữa; Đối với anh mà nói, Cẩu Đản và Thúy Hoa quả thật là người không quan trọng, không có gì đáng trách, cho tới bây giờ anh cũng không phải loại anh hùng trọng tình trọng nghĩa, tôi cũng không yêu cầu:anh coi bạn của tôi là bạn của mình, điều khiến tôi đau lòng chính là, anh là người chỉ suy nghĩ cho mình, bất cứ chuyện gì đều lấy mình làm trọng, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới việc tôi sẽ cảm thấy thế nào.
Hàn Vũ nói, trong tình yêu tôi nên lui thêm một bước,thấu hiểu Lãnh Mạch hơn, đứng ở góc độ Lãnh Mạch suy nghĩ cho anh, trong tình yêu này, tôi phải lùi rồi lại lui, một lần tha thứ, hai lần tha thứ, vô số lần tha thứ cho-anh, đứng ở góc độ của anh thathứ cho anh vô số lần, nhưng anh thì sao?
Tôi tưởng anh đã thay đổi, tưởng rằng anh sẽ suy nghĩ cho tôi, tưởng rằng… ôi, tưởng rằng cái quỷ!
Tôi tự nhận tình yêu này, tôi đã vì anh làm quá nhiều điều rồi.
Tình yêu này, tôi chưa bao giờ phụ anh.
“Lãnh Mạch đại nhân.’ Tôi hờ hững nhìn anh.
Anh hơi nheo mắt lại.
Tôi nhếch môi, cười khẽ: “Anh cho rằng chuyện này anh không sai, tôi cũng cho rằng chuyện này tôi không sai, có thể là bởi vì suy nghĩ của anh quá sâu xa, tôi chỉ là một người phụ nữ hời hợt dốt nát, không hiểu được anh, anh nghĩ thế nào thì là như thế đấy, chuyện của anh tôi không có tư cách hỏi lại, tôi cũng không muốn tiếp tục nữa, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, hy vọng anh có thể buông tha cho tôi”
“Nói xong fôi đúng không” Anh ta nói.
“Chưa đâu” Tôi,nói.
Anh đứng không nhúc nhích, nói: “Tiếp tục đi”
Tôi hít sâu một hơi: “Còn nữa, tôi cũng có cuộc sống riêng của mình, tôi ở cùng với ai, tôi cùng ai hôn nhau, tôi yêu ai, đều là chuyện của tôi, hy vọng Lãnh Mạch đại nhấn có thể buông tha cho tôi, tôi cũng chúc ngài vàMinh Vương đại nhân có thể sớm đến với nhau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.