Như thế nào là xúi giục chính đáng.
Chính là oán than.
Một khí sự bất bình của người dân sôi lên đến mức quá độ, nếu ai đó đứng lên lãnh đạo họ chống lại chế độ chuyến chế vào lúc này, thì đó được gọi là một cuộc nổi lđan chính đáng.
Bây giờ tôi chỉ cận chắc chắn điều cuối cùng: “Minh Vương căn bản không nói muốn phế bỏ pháp.
lực hay cánh tay của anh; đúng không, Lãnh Mạch?”
Lãnh Mạch không nói 6),mà chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, thế là đủ để trả lời.
Để khơi dậy lòng căm phẩn.của mọi người, Lãnh Mạch cử người xuống Minh Giới tung tin đồn răng anh sắp bị phế bỏ, một khi anfrbị Minh Vương phế bỏ pháp lực thì Minh Vương sẽ cảm thấy không còn ai chống lại, Địa Phủ rất nhánh có thể bị Minh Giới thống trị, bởi vậy sẽ làm cho Địa Phủ dao động, làm cho Diêm Vương từ đây cũng sinh hiềm khích với Minh Vương.
Sau đó, Minh Vương bắt đi Cẩu Đản và Thuý Hoa, Lãnh Mạch nhân cơ hội này khiến cho người Địa Phủ càng sinh thêm bất mãn với người của Minh Giới, Minh Vương còn muốn giết chết người anh em tốt của anh là Hàn Vũ, nhưng anh không ngăn cản, anh cố tình không xuất hiện trong Minh Giới để chơ›người ở Minh Giới tưởng rằng anh bị Minh Vương giam lỏng, cuối cùng vào ngày hành hình liền tổ chức buổi diễu hành; trực tiếp khiến đám đông tức giận, những mâu thuần bất bình của đám đông đều sẽ hướng vào Minh Vương.
Cuộc diễu hành không phải là thử thách lòng trung thành của Lãnh Mạch với Minh Vương, mà là liên hoàn kế của Lãnh Mạch.
Liên hoàn kế vừa hay lă diễn ra theo từng bước như dự đoán.
Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến tôi!
“Lãnh Mạch, anh muốn đoạt quyến, anh muốn xưng vương, tôi cũng không quan tâm, thậm chí nếu anh cần tôi giúp đỡ, tôi cũng sẽ ủng hộ anh, nhưng tại sao anh lại muốn lấy mạng của Cẩu Đản?”
Lãnh Mạch thản nhiên nói: “Muốn triệt để kích động mâu thuấn thì chỉ có thấy máu…”
Chỉ có thấy máu…
“Còn Hàn Vũ thì sao?” Tôi hỏi lại: “Anh thậm chí còn muốn giết anh em-của mình?”
“Tất nhiên là không, quỷ sai chết đi, người tôi đã an bài ẩn trong đám đôïnig sẽ kích động, đám người tự nhiên sẽ nhốn nháo âm ï, đến lúc đó sẽ có người tương trợ.”
Khi nói ra điếu này, anh không có cảm xúc gì cả. ‹ Sự thật là khi
[email protected]ừ anh nói những lời này, một chút cảm tình cũng:không có.
Chân tương, từ miệng anh nói ra, nghe thật tàn nhãn.
Trước khi đến, Tống Tử Thanh nói rằng Lãnh Mạch không thể vì tôi mà bị Minh.Vương uy hiếp, lúc đó tôi không quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ…
Tôi hít một hơi thật sâu rồi lại hít sấu một hơi.
Miễn cưỡng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng, tôi hỏi anh một lần nữa: “Cẩu Đản và Thuý Hoa là bạn của tôi, anh đã nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?”
“Tại sao tôi phải nghĩ đến cảm giác của em?”
Anh nói, “Tôi bảo em đừng đến Minh Giới, bảo em rời đi, em cũng không nghe, không nghe cũng được. Nhưng em thật lớn mật mà phá huỷ kế sách của tôi còn muốn tôi suy nghĩ về cảm xúc của em?!
“Lãnh Mạch, anh…”
Tôi chưa kịp nói xong thì ngọn lửa đã xuyên qua lớp băng cửa.Lãnh Mạch, Dạ Minh bọc ngọn lửa tiến vào trong: “Cô gái nhỏ không sao chứ?”
Tôi bình tĩnh nhìn Lãnh Mạch, cả người như hóa đá. ì Những binh lính xung quanh liên tục kéo đến, sự tức giận của đám đông được thay thế bằng sự sợ hãi, họ bỏ chạy tứ phía, cái’gọi là sự xúi giục của Lãnh Mạch đã thất bại.
Tống Tử Thanh và Si Mị lui vẽ phía tôi, trên người ít nhiều cũng có vết thương.
Dù bọn họ có lợi hại đến đâu, cũng;không thể thẳng kẻ thù quá đông. – “Mạch, cậu định để tất cả bọn họ đi à?” Minh Vương nói từ phía sau, “Sao cậu không động thủ ngay bây giờ? Hay là… cậu và bọn thực sự ở cùng một nhóm? Kỳ thực là cậu định cướp pháp trường?
Lãnh Mạch liếc mắt nhanh chóng. Trong giây tiếp theo, tất cả chúng tôi đều bị trúng băng của anh đập vào bức tường phía sau.
Tôi không bị thương, Sỉ Mị lại trở thành tấm đệm người:cho tôi, tôi va phải vào ngực anh ta, nhưng sóng xùng kích quá mạnh, sau khi buông tôi ra, anh ta nửa quỳ xuống đất và phun ra nhúm máu. ý “Si Mi…” Vẻ mặftôi trở nên phức tạp.
Tống Tử Thanh vă Đạ Minh đỡ đòn của Lãnh Mạch và ngã về phía tôi: “Lãnh Mạch, anh đến thực sao!” Tống Tử Thanh tức giận nói.
“Bằng không, để cho các người tiếp tục muốn làm gì thì làm à?”
Một tia mờ mịt lóe lên trong mắt Lãnh Mạch, anh lại tấn công.: Ở Minh Giới, thực lực của Lãnh Mạch đã đạt được tới mười phần, không ai ngoại trừ Minh Vương có thể đánh bại anh.
Chỉ sau vài hiệp đơn giản, Tống Tử Thanh đã nôn ra rất nhiều máu, Lãnh Mạch không tấn công Dạ Minh nhiều vì thân phận của Dạ Minh, anh chỉ có thể đem Diệp Minh nhốt trong Băng Phong kết giới. Còn về Si Mi … của anh ta thương tích chưa hồi phục, đánh cũng không nổi, sao địch lại Lãnh Mạch, kẹt vào tường, bị thương khắp người, hấp hối.
Chỉ để lại tội đứng ở trung tâm, Lãnh Mạch không hề động thủ với tôi.
Lúc đầu tôi nghĩ phải cứu Lãnh Mạch trước thì cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn, sau đó cứu Hàn Vũ, để Hàn Vũ giúp sử dựng sách tiên tri cổ, cùng tôi triệu hồi quỷ thần, cùng.Minh Giới chiến đấu đến chết.
Bây giờ có vẻ như suy nghĩ của chúng tôi quá ngây thơ, quá đơn giản quá chất phác.
Lãnh Mạch từng bước đi tới trước mặt tôi.
Tôi ngước nhìn anh.
“Bây giờ đem những người này rời-đi ngay lập tức, tôi có thể thương tình” Anh nói. ˆ “Vậy còn Cẩu Đản và Thuý Hoa” Tôi nói.
Anh trầm mặc nhìn tôi, trong chốc lát, đôi môi mỏng khẽ mở: “Chết”
Tôi cười ha hả: “Khi tôi ở địa phủ nghe Diêm Vương nói anh sắp bị phế bỏ cánh tay bị phế pháp lực, tôi liền điên đảo chạy về phía nhân gian, liều lĩnh triệu hồi Tống Tử Thanh, thậm chí cả Si Mị cũng bị tôi đê tiện lợi dựng. Sau khi trở về Địa Phủ, mọi người trong Địa Phủ, bao gồm cả Diêm Vương đã gửi gắm vào tôi hy vọng cứu được Cẩu Đản và Thuý Hoa, tôi.đã mang theo hy vọng của mọi người quyết sống chết:xông vào Minh Giới”
Dừng một chút, tôi lắc đầu: “Tôi từng nói với họ nếu Minh Vương dáfn để cho anh xảy-ra bất cứ điều gì, dù tôi có yếu đuối hèn mọn đến đâu cũng sẽ khoét một lỗ ở Minh Giới sau đó chết cùng anh.
Bây giờ xem ra anh đã mạnh đến mức không ai đánh được, không ai có thể đả thương anh?”
Lãnh Mạch khẽ cau mày: “Tôi đã nói, em thật ngu ngốc, tự cho mình là đúng”
“Đúng, tôi ngu ngốc, tôi tự cao tự đại”
Tôi không ngại gian khổ hiểm ngúy, núi đao biển lửa, thậm chí cả cái chết. Chỉ sợ điều duy nhất là tôi vượt qua tất cả mang theo thương tích đến trước mặt anh, sau rồi anh lại nói, hết thảy là kế sách của anh, là tôi phá hỏng chuyện lớn của anh Mà chuyện lớn của anh được xây dựng trên sự hy sinh của những người bạn thân nhất của tôi.
“Nếu hôm nay tối không tới Minh Giới, cũng không phá hư chuyện lớn của anh, anh sẽ không thật sự giết Cẩu Đản và Thuý Hoa đúng không?”
Tôi mang theo một tia hi vọng nhìn anh, lại hỏi.
“Tôi đã nói em thực sự phiền phức.” Lãnh Mạch nói: “Tôi hiện fại sẽ dùng hành đông trả lời câu hỏi của em”
Anh xoay người:đi về hướng Cấu Đản.
“Không được!” Tố/từ phía sau túm lấy áo choàng của anh.
“Em là mảng vẽ thất bại,lớn nhất của tôi!” Lãnh Mạch gào to một tiếng, vung tạy một cái, tôi nặng nề đập xuống đất, dập đầu chấy máu mồm”GCô nhóc!”
“Cô gái nhỏ!”
Tống Tử Thanh và Dạ Minh đồng thời hét lên.
Những lưỡi kiếm băng hình chùy tụ lại trong tay Lãnh Mạch.
“Lãnh Mạch, anh định giết tôi sao?” Tôi đứng dậy lau vết máu trên miệng.
Anh cùng với tôi giăng co.
“Lãnh Mạch đại nhân, cầu xin ngài buông tha cho cô Đồng đi!”
Giọng nói của Cẩu Đan đột nhiên từ trên cao truyền đến, không biết từ lúc nào đã thoát khỏi đám binh lính bên trên, đứng dậy đối mặt với chúng tôi: “Tôi nguyện ý giúp ngài đạt được đại sự.
Tôi cầu xin ngài tha cho cô Đồng đi!” Mí mắt phải của tôi đột nhiêñ mở to lên.
“Cẩu Đản, anh đừng có làm loạn!” Tôi hét lên.
Anh ta ở trên cao mỉïrcười nhìn tôi, lập tức nhảy xuống: “Cô Đồng, đời này được quen biết cô là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi.”