Chương trước
Chương sau
Hồ lô bay thẳng lên đỉnh Âm Phủ, tôi ôm chặt lấy hồ lô, nhằm chặt mắt.
Giống như lúc đến, gió vẫn to, thổi đến đau cả mặt, nhưng:trong lòng lại không còn mới lạ, vui vẻ nữa.
Chỉ còn bá ngày nữa.
Ba ngày sau, Lãnh Mạch sẽ bị xử tử ở Minh Giới, trong vòng ba ñgày tôi phải hợp nhất được linh hồn để quay lại Âm Phủ, tìm Diêm Vương, để ngài ấy đưa tôi đi Minfi Giới.
Cho dù có đánh lại Minh Vương hay không, bị Minh Vương ép đến ngày hôm này, cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi!
Lúc Lão Quỷ chết trước mặt fnình, tôi đã thề rằng sẽ không để mất đi bất cứ người quan trọng nào nữa, bây giờ Lãnh Mạch và Hàn Vũ đang lâm vào tình thế nguy hiểm, cho dù con đường phía trước có sai lầm, tôi cũng phải đi Sau khi bay lên trên không một đoạn, tốc độ hồ lô chậm lại; trên không đã nhìn thấy được chùa Linh Ẩn, hy vọng thời gian mình ở Âm Phủ sẽ không kéo quá dài, hy vọng vẫn có thể quay trở về lại cơ thể.
Hồ lô đáp xuống sân sau, tôi nhảy xuống, cất hồ lô vào.
Sân sau rất yên tĩnh, Tế Công không ở đây.
“Ông Đạo Tế?” Quá yên tĩnh, rất bất thường.
Đúng rồi, cơ thể của mìnhi Tôi đi vòng7a sau gốc cây, chỗ cắm hương, hương vẫn còn, riột cây đã cháy hết, một đã cháy gần hết chỉ còn lại một mẩu nhỏ, ở dưới Âm Phủ không cảm nhận được thời gian trôi qua nhanh như vậy, không ngờ đã bốn tiếng rồi, tôi vội vàng chui vào trong hốc cây.
Thế nhưng…
Cơ thể của tôi đâu?
Lúc rời đi cơ thể được nằm đọn trong hốc cây, nhưng bây giờ, bên trong lại trống Không. Cơ thể của tôi đã không cánh mà bay!
Cơ thể của tôi đã nhanh như gió mất tích, trừ khi cơ thể của tôi và Tế Công!
Chẳng lễ Tế Công đang chiếm giữ thân xác của mình sao?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng tôi chấn động, nhìn nén hượng đang dần dần rút ngắn lại, tôi còn phải cứu Lãnh Mạch, không thể cứ như thế này mà biến thành hồn.ma đượ!
c “Ông Đạo Tế!” Một lấn nữa tôi hét lên trên không trung.
Chánh điện vẫn yên tĩnh, trên nóc chùa hình như có bóng đáng người đang đánh nhaul Chẳng lẽ là Tế Công?
Không nghĩ nhiễu, một lần nữa triều gọi hồ lô ra, tôi không biết điềư:khiến hồ lô như thế nào, chỉ có thể vội vàng hét lên: “Đi tìm Tế Công!”
Hồ lô thật sự đã đưa tôi bay lên nóc nhà của chánh điện!
Một trong những người ở trên nóc là Tế Công, tôi hét lớn lên gọi ông ấy: “Ông Đạo Tế, thân xác của tôi đâu!” ụ Tế Công dùng quạt đỡ đòn tấn cống của người trước mặt, xoay qua nói với tôi: “Cô gái;rốt cuộc cô là người gì thế? Vì sao cơ thể này lại có thêm một linh hôn nữa?”
Thân xác này… còn có thêm một linh hồn?
Nguy rồi!
Mình quên mất hình nhân màu đỏ!
Hồ lô dừng lại bên cạnh Tế Công, tôi và Tế Công cùng nhìn bóng dáng phía đối diện, bóng dáng này, không phải là thân xác của mình sao?
Chỉ là lúc này, đôi mắt lại đỏ lên như máu, khí tức hung ác, tày cầm một thanh kiếm băng xương.
Không có linh hồn bên trong cơ thể, đôi mắt của hình nhân mafud dỏ hoàn toàir trở nên đỏ lòm, xâm chiếm hoàn toãn cơ thể của tôi.
Tôi ôm trán, khóc Không ra nước mắt.
“Linh hồn bên trong thân thể cô quá mạnh, bần tăng khống chế không nổi“ Tế Công nói.
Hình nhân màu đỏ mạnh đến cỡ nào?
Lãnh Mạch, Dạ Minh, Tống Tử Thanh cũng không có cách nào khống chế được, ngay đến cả yêu quái ngàn năm cũng bị đánh trọng thương, huống hồ lúc này hình nhân màu đỏ chỉ mới biến đổi có một nửa, nhưng bây giờ…
Toàn bộ hình dáng của hình nhân màu đỏ này, ông trời có.đến cũng không có cách nào khống chế được, huống chỉ là Tế Công.
Vấn đề đặt ra bây giờ không phải là làm thế nào để đi cứu Lãnh Mạch, ngày tận thế sắp đến rồi.
Tôi cũng tuyệt vọng, ủ rũ gục đầu xuống: “Xin lỗi ông Đạo Tế, ban đầu tôi do tôi lơ là không chú ý đến, quên mất bên trong cơ thể này đang phong ấn một con quái vật, tôi cũng có cách nào khống chế được cô taZ “Không, cỗ`có thể, hơn nữa; sợ rằng chỉ có mình cô mới có(thể áp chế được cô ta” Tế Công nhìn tôi nói.
Tôi có chút kinhfihạc: “Ông Đạo Tế, ông không biết con quái vật này, Cô ta…
“Cô ta ở nhờ trong cơ thể của cô nhưng vẫn không có cách nào khống chế được cô, điều đó có nghĩ là linh hồn của cô đang luôn khống chế được cô ta, bây giờ chỉ cần cô giả chết, linh hồn sẽ quay về hợp nhất với cơ thể của cô, chí.cần linh hồn quay lại cơ thế, là đã có thể chế trự/được cô ta” Tế Công nói.
“Nhưng bây giờ tình thế như này… làm cách nào để có thể nhập lại vào thân xác?”
Nói đến đây, hình nhân màu đỏ lại tấn công, điên cuồng muốn giết tôi, Tế Công cố gắng dùng pháp thuật của mình để tạm thời chặn đòn tấn công, nói với tôi: “Tôi sẽ tạo ra một khoảng không để cô nhập vào xác, nhưng, cô cần phải đi tìm cho tôi một người.”
“Tìm người? Ai?” Tôi vội vàng hỏi.
“Một vị.hòa thượng ở chùa Linh Ẩn, pháp danh là Giác Trân?
“Giác Trần?” Không ngờ lại nghe được cái tên này từ miệng cửa:Tế Công, hét lên: “Người mà ông nói là tên yêu quáí.,biến thành người, bên trong của cơ thể của cậu ta toát lên hơi thở của ma quỷ rất nặng, vì sao muốn tôi đi tìm cậu ta…”
“Mặc dù cậu ấy là yêu quái, nhưng tâm hướng phật, tu hành đã mấy trăm năm, có chút đạo hạnh, bần tăng cần sự trợ giúp của cậu ấy, xin cô đấy, thời gian rất gấp, nhanh lên, cỗ thật sự muốn không quay lại cơ thể của mình sao” Tế Công vừa ngăn chặn đòn tấn công của hình ñhận màu đỏ vừa nói với tôi.
“Được!” Thời gian không thể nào kéo dài được nữa, tôi gật đầu, xoay người chạy đi.
“Sư phụ Đạo Tế!” Trên nóc lại nhảy ra thêm một người.
Là hòa thượng Giác Trần!
“Đến rất đúng lúc!” Tế Công nói.
“Con cảm nhận được trên chánh điện có sát khí, nên liền tìm đến, vì tránh tổn thương đến dân thường, con đã tạo một kết giới” Hòa thượng Giác Trần nói, cñạy đến bên Tế Gông, rồi nói với tôi: “Suy đoán của tôi ở trên xe bus quả thật không sau, cô lại người có được quỷ nhãn.”
Cậu ấy cũng biết mắt quỷ sao!
“Bây giờ không ghải là lúc để nói chuyện” Tế Công giúp tôi chuyển €hủ đề: “Giác Trần, thầy cần con giúp.”
“Con biết rồi.” Giác Trần›không nhìn tôi nữa, cùng Tế Công nhìn về phía hình nhân màu đỏ phía trước: “Cơ thể của ác quỷ này thật kỳ lạ, giống như là Quỷ thần, nhưng lại không phải, dường như… là ai đó đã dựa vào hình dạng của Quý thần mà tạo ra.
Dựa vào hình dáng của Quỷ thần mã tạo ra?
Đột nhiên tôi cảm thấy câu này rất quen thuộc.
A đúng rồi!
Lúc ban đầu khi Quỷ thần bám vào cơ thể của mình, mình đã hỏi hình nhân màu đó đây có phải chấp niệm của ông ta hay không, ông ta nói ông ta không có chấp niệm, tôi lại hỏi hình nhân màu đỏ là gì, lúc đó ông nói: “Có thể là mô phỏng hình dạng của tôi thành Quỷ thần, sáng tạo ra thứ gì, thì đưa thứ đó vào trong cơ thể, ai biết được”
Bây giờ lại có người nói ra lời tương tự như vậy.
Rốt cuộc hình nhân màu đỏ là gì?
“Cô gái, đừng đứng ngây ra đó, mau đến đây!”
Tế Công phá vỡ dờng suy nghĩ của tôi.
Không nghĩ nữa, giải quyết vấn đề trước mắt cái đãi Tôi chạy đến: “Ông Đạo-Tế, tôi cần phải làm gì?”
“Tôi và Giác Trần sẽ sử dựng pháp thuật để khống chế cơ thể của cô trong vài giây, cô cần phải lợi dụng sơ hở này để quay trở lại.cơ thể của mình, cơ hội chỉ có duy nhất một lần, cô phải nắm chặt lấy”
“Tôi quay về cơ thể của mình bằng eách nào?”
Tôi hỏi.
Tế Công nhìn tôi, chỉ vào vị trí trái tim của tôi: “Nghĩ xem cô có chuyện gì cần phải làm, niềm tin mãnh liệt có thể khiến cô trở nên bất bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.