Chương trước
Chương sau
Tôi và Lãnh Mạch vội vàng chạy về đồn cảnh sát, giữa đường tôi lại dùng thêm một lá bùa ẩn thân nhỏ nữa, bùa ẩn thân trong balo tôi chỉ còn lại duy nhất một lá cuối cùng.
Vừa xuyên vào phòng, Lãnh Mạch liền biến thành người bình thường, ngay sau đó là sự xuất hiện của một viên cảnh sát, Lãnh Mạch đang đóng cúc áo, đầu tôi thì đổ đầy mồ hôi, tóc cũng rối bù xù vì chạy ngang chạy dọc suốt một đêm dài, viên cảnh sát đưa cơm vừa ném chai nước cho chúng tôi vừa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quáo: “Hại chết bao nhiêu mạng người vậy mà vẫn còn mặt mũi làm chuyện đó ở đây, giỏi thật đấy, đúng là không biết xấu hổ”
Viên cảnh sát kia hiểu nhầm tôi và Lãnh Mạch, ngượng quá đi mất, nhưng cũng chẳng thể nói gì được, nên tôi đành cúi thấp đầu xuống.
Cảnh sát đưa cơm rời đi.
Sắc mặt Dạ Minh kém vô cùng, anh ta không thèm để ý đến tôi và Lãnh Mạch.
Bây giờ cũng không còn tâm trạng đi dỗ dành Dạ Minh nữa, Lãnh Mạch lại biến thành dáng vẻ của quỷ sai và nói với tôi rằng: “Lấy máy ghi âm ra nghe”
Tôi lấy máy ghi âm ra, trong góc tường có một ổ cắm, Lãnh Mạch dùng dây cáp của Minh giới cắm vào, âm thanh gián đoạn trong máy ghi âm vang lên, chủ tịch Vương Duy lén lút ghi âm lại để bảo đảm tính bảo mật của bản hợp đồng, nội dung đoạn ghi âm là toàn bộ quá trình bàn bạc về virus viêm gan B và vác-xin giả của chủ tịch với người bên phía công ty kia.
Nhưng đối phương là một công ty có rất nhiều điểm khả nghi, giọng nói trong máy ghi âm hơi kỳ lạ, vừa giống nam, mà lại vừa giống nữ.
“Đây chẳng phải Miêu Quái sao?” Dạ Minh lạnh lùng thốt ra một câu.
*Miêu Quái: yêu quái mèo.
“Miêu Quái?” Tôi nhìn Dạ Minh: “Sao anh biết đây là Miêu Quái? Chỉ nghe giọng thôi mà cũng nghe ra được á?”
“Xí” Anh ta vẫn đang giận chúng tôi nên không thèm để ý đến tôi nữa.
“Dạ Minh là con trai của Thao Thiết, ở một mức độ nào đó cũng được coi là dã thú, thính giác và khứu giác của dã thú rất nhạy”
Lãnh Mạch nói với tôi: “Nếu cậu ta đã nói đây là Miêu Quái, vậy thì chắc chắn đây chính là Miêu Quái, Miêu Quái là một sinh vật vừa giống quỷ vừa không giống quỷ, vừa giống yêu quái vừa không phải yêu quái sinh sống ở ma giới, tính cách bí ẩn thất thường, thích sống cô độc, quan hệ của nó với những sinh vật khác ở ma giới không tốt lắm. Kỳ lạ thật, Miêu Quái chắc sẽ không có hứng thú với thế giới con người, sao lại…
Ngay cả Lãnh Mạch cũng không thể hiểu nổi chuyện này thì làm sao tôi có thể hiểu được chứ.
Nhưng nhiệm vụ bây giờ của chúng tôi không phải là điều tra Miêu Quái, Lãnh Mạch lại ẩn thân một lần nữa, anh ta cầm lấy cuốn sổ, USB và máy ghi âm đi nộp cho cảnh sát, để đề phòng, Lãnh Mạch đã tải lên mạng một bản, sức mạnh internet là điều không thể coi thường, bên cạnh đó, Lãnh Mạch cũng tải lên trang web nội bộ của quốc gia một bản, có hai bản này đề phòng, Lãnh Mạch liền ném xấp tài liệu lê bàn cục trưởng cục cảnh sát, và dùng một vài thủ đoạn để hù đoạn ông ta, anh ta hù doạ thì tôi không biết, vì tôi không ở đó.
Tôi chỉ biết rằng, Lãnh Mạch vừa quay trở lại được một lúc thì cục trưởng cục cảnh sát đích thân tới đón chúng tôi, vả lại còn nói rất nhiều câu xin lỗi, tôi vẫn luôn loay hoay nhìn thời gian, không còn sớm nữa, nếu dây dưa với cục trưởng cảnh sát thêm nữa, không biết chúng tôi sẽ bị trễ đến bao giờ.
“Mọi người vào phòng chờ đợi một lát, để bày tỏ sự áy náy, lát nữa chúng tôi sẽ mời mọi người ăn cơm” Cục trưởng cục cảnh sát phải đi xử lý vụ máy ghi âm và tập tài liệu kia, nên tạm thời bảo chúng tôi vào phòng chờ ngồi.
Bên ngoài phòng chờ có cảnh sát canh giữ, có lẽ bây giờ cục trưởng cục cảnh sát vấn chưa chắc chắn liệu chúng tôi có dính dáng gì đến chuyện này không.
Chúng tôi không phải người sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ đợi, Dạ Minh tháo cửa sổ ra rồi nhảy xuống trước, sau đó đứng bên dưới đỡ tôi, Lãnh Mạch thì tự nhảy, ba người chúng tôi từ phòng chờ quay lại đường lớn, sau đó nhanh chóng lặn mất tăm.
“Bé con, trên người cô có mùi yêu quái”
Đi trên đường lớn, Dạ Minh dí mũi lên người tôi ngửi, ngửi mãi ngửi mãi, khi sắp ngửi ngực thì bị Lãnh Mạch đẩy phắt mặt ra, lửa giận của anh ta bốc lên ngùn ngụt: “Lãnh Mạch, rốt cuộc anh muốn thế nào! Ném ông ở trong phòng giam một mình, sau đó hai người chạy ra ngoài chơi đùa với nhau, hai người có suy nghĩ đến cảm giác của ông không vậy! Bây giờ ông rất khó chịu! Đi tới núi Chu Phong cái con khỉ! Bây giờ ông sẽ đi tìm Tống Tử Thanh để gỡ phong ấn trên người chúng ta ral”
“Tống Tử Thanh?” Tôi nhìn Lãnh Mạch.
“Chỉ có Tống Tử Thanh mới có thể gỡ phong ấn năng lực của bọn tôi ra” Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, Dạ Minh đứng giữa bỗng có cảm giác cực kỳ thừa thãi.
“Mái! Các người lại phớt lờ ông!” Vì cơ thể lùn tịt của Túy Hoa nên Dạ Minh chỉ có thể nhảy cãng lên đập Lãnh Mạch bùm bụp.
Lãnh Mạch chê anh ta phiền nên đi trước, Dạ Minh đuổi theo sau, chí chóe với Lãnh Mạch suốt cả chặng đường, cuối cùng, Lãnh Mạch hoàn toàn mất kiên nhân, đành phải mua hai mươi xiên kẹo hồ lô cho Dạ Minh ăn, khi ấy Dạ Minh mới thỏa mãn, anh ta vừa ăn vừa quay đầu lại gọi tôi: “Bé con, mau lên nào!”
Nhìn bọn họ từ đăng sau, trông bọn họ thật giống một đôi tình nhân thích cãi vã, tôi không kìm được mà lắc đầu cười cười, sau đó chạy về phía bọn họ.
Bỗng dưng, tôi cảm giác trong đám đông có một đôi mắt nào đó đang nhìn mình, tôi quay phắt đầu lại.
Dòng người tấp nập, không có ai đang nhìn tôi.
Kỳ lạ thật, chẳng nhẽ là ảo giác?
Hay đó là… Hỏa Diệm Nữ!
Tôi vội vàng chen vào giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh, Dạ Minh đưa cho tôi một xiên kẹo hồ lô, người coi đồ ăn như tính mạng giống anh ta vậy mà lại chủ động chia sẻ đồ ăn của mình cho tôi, chứng tỏ anh ta đối xử với tôi rất tốt, tôi vui vẻ nhận lấy rồi cắn một quả, vị hồ lô chua chua ngọt ngọt, ngon quá đi.
Cách chỗ chúng tôi không xa có hai cô gái trông như sinh viên đang đánh nhau, có một chàng trai đi phía sau không cẩn thận đâm trúng bọn họ, cậu ta liên tục xin lỗi, cảnh tượng ấy khiến tôi không kìm được mà nghĩ tới người đàn ông va phải tôi hôm nọ.
Người va phải tôi rốt cuộc là ai? Chẳng nhẽ… người đó có liên quan tới Miêu Quái?
“Bé con, tối qua cô làm gì vậy? Tại sao trên người cô lại có mùi yêu quái?” Dạ Minh vừa nhai hồ lô chóp chép vừa hỏi tôi.
“Mùi yêu quái?” Tôi vò đầu bứt tai, quay sang nhìn Lãnh Mạch với ánh mắt cầu cứu.
Lãnh Mạch thờ ơ nói: “Bất Tri Hỏa trong số trăm hồn ký khế ước với cô ấy rồi, nó sẽ cùng cô ấy tới núi Chu Phong”
“Bất Tri Hỏa!” Tôi thấy sắc mặt Dạ Minh bỗng trở nên tím tái, anh ta nắm chặt lấy vai tôi, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Bé con, sao cô lại ký khế ước với Bất Tri Hỏa! Cô có biết tôi ở cạnh nó rất nguy hiểm không hải Cô nói đi, cô cần nó hay cần tôi!”
Gì cơ gì cơ?
Lãnh Mạch bật cười, anh ta ghé sát tai tôi nói: “Bất Tri Hoa khắc Dạ Minh, nó sẽ nuốt chứng hết lửa của Dạ Minh, cậu ta đang sợ Bất Tri Hỏa đấy”
Phì, thì ra là vậy.
“Anh sợ nó à?I”
“Sao tôi có thể sợ nó được chứ!”
Chí chóe với Dạ Minh một lúc, cuối cùng cũng tới cũng đi tới cổng chào.
Có rất nhiều người rời khỏi Phong Đô, trình tự giống hệt như lúc vào thành, chúng tôi đều phải lấy máu kiểm tra rồi mới rời khỏi Phong Đô được, Lãnh Mạch và Dạ Minh lại biến thành hình dáng của quỷ sai, tôi đi xếp hàng lấy máu, có lẽ đồn cảnh sát đang đầu tắt mặt tối vì đống chứng cứ kia nên không còn quan tâm tới chúng tôi nữa.
Lấy máu xong, sau khi tôi nộp lại tấm thẻ được phát lúc vào thành phố cho cảnh sát, chúng tôi mới có thể lên xe khách rời khỏi thành phố này.
Xe khách ngồi kín chỗ, tôi chen vào một chỗ sát cửa sổ, vừa ngồi xuống thì xe lăn bánh.
Trạm kế tiếp – thành phố nhi đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.