Chương trước
Chương sau
Cầm thú mà lệ quỷ nhắc tới là ai? Gã biến thái mặc vest? Người kết hôn với lệ quỷ? Hay là… Tiêu Cường?
Tôi không kịp hỏi cũng không kịp suy nghĩ, Túy Hoa đứng ngoài canh chừng đột nhiên xông vào: “Đồng Đồng, mau trốn đi!”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi đứng phắt dậy, không kịp để ý tới chuyện Đường Tuyết vẫn đang ở đây.
“Đồng Đồng, cô nói chuyện với ai thế? Cô đừng dọa tôi, tôi..” Đường Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, Túy Hoa đã sốt ruột dùng tay đánh ngất Đường Tuyết vì cảm thấy có người ngoài ở đây là một chuyện quá phiền phức.
“Có mùi của kẻ không phải con người đang áp sát chỗ chúng ta, mang theo mùi cá khét, chắc là bọn tìm em, linh lực rất mạnh, chắc chị và Cẩu Đản không thể đối phó nổi, chúng ta bắt buộc phải nghĩ cách trốn đi” Túy Hoa miêu tả diện mạo đối phương băng vài câu đơn giản.
Người mặc chiếc váy màu tím chính là cô bé ở đống đổ nát trong trường đại học D hôm đói Cô bé đó có thể tiếp chiêu Dạ Minh, thực lực chắc chăn không phải dạng mà Cẩu Đản và Túy Hoa có thể đối phó đượ!
c “Dùng bùa ẩn thân sao?” Tôi hỏi.
“Không được, chắc chăn bùa ẩn thân chẳng có tác dụng gì so với thực lực của đối phương”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mùi của đối phương ngày càng gần, Túy Hoa đi qua đi lại tìm đồ nghĩ cách để giấu tôi đi, khi thấy Tiêu Tiểu Nguyệt đang hôn mê nằm dưới đất, cô ấy đột nhiên nảy ra một cách: “Em thay quần áo với cô ấy!”
“Hả?!” Tôi sững sờ.
“Em mặc quần áo của cô ấy, bọn chị sẽ để em tạm thời hôn mê, em giả vờ làm thi thể, đám người kia không tìm được hơi thở của người sống sẽ không tìm tới đây nữa” Túy Hoa nhanh chóng giải thích cho tôi một lượt, rồi vội vàng kéo tay tôi: “Không có thời gian đâu!”
Mặc lên mình bộ quần áo dành cho người chết của Tiêu Tiểu Nguyệt, sau đó giả vờ làm thi thể đã chết?!
“Vậy đến lúc ấy lỡ em tắt thở chết thật thì sao?” Tôi nổi da gà.
“Không đâu, bọn chị sẽ giúp em” Tuý Hoa đã bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người Tiêu Tiểu Nguyệt.
Trước mắt hình như cũng chỉ có cách này mà thôi, tình hình cấp bách, nếu đánh nhau ở đây, vậy thì cả nhà Tiêu Tiểu Nguyệt chắc chăn sẽ bị hủy hoại.
Tôi nhận lấy bộ váy đỏ mà Túy Hoa đưa cho rồi mặc lên người, chiếc váy này rất rộng, không cần phải cởi bộ quân áo mà tôi đang mặc xuống, sau khi mặc xong, tôi đeo trang sức lên đầu, lên tay, lên chân, tôi soi mình trong gương, chỉ cần tôi chiếc váy đỏ chói và những món trang sức trên đầu, không cần trang điểm, thì hình ảnh của tôi cũng đã trở nên lộng lây và mị hoặc đến vô cùng.
Cảm giác xa lạ tột cùng bám lấy tôi, đây là…
tôi ư?
Tôi không dám tiếp tục soi gương nữa, quay người lại năm trên giường: “À, lệ quỷ thì sao?”
Cẩu Đản đứng bên cạnh tôi nhìn lệ quỷ, rồi ngâm nghĩ một lát: “Tình huống cấp bách, chúng ta đánh tan linh hồn của nó đã, sau đó giải thích tình hình với quỷ sai sau.”
“Đừng!” Lệ quỷ gào thét: “Tôi vừa nghe thấy cuộc đối thoại của các người rồi, đám người kia không ngu, cho dù cô ta tắt thở thật thì chỉ cần không chết, trên người cũng vấn có hơi thở của người sống, nếu để tôi nhập vào cơ thể của cô ấy, sau đó khiến cô ấy hôn mê, dương khí của cô ấy chắc chắn có thể che đậy được, bởi vì âm khí trong người cô ấy quá nặng!”
“Không được!” Nhắc tới chuyện nhập hồn, tôi lập tức từ chối! Tôi vân nhớ như in cảm giác đau đớn khi bị lệ quỷ Hiểu Mai nhập vào người hôm đó, vả lại, để lệ quỷ nhập vào người là hành động vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Cẩu Đản và Túy Hoa lại trâm tư.
Túy Hoa nhìn tôi: “Đồng Đồng, lệ quỷ nói có lý đấy, dương khí của em bây giờ vẫn chưa thể che đậy được”
“Anh biết khúc mắc trong lòng em” Cẩu Đản vội vàng nói: “Lệ quỷ nhập hồn quả thực rất nguy hiểm, nhưng em hãy tin anh và Túy Hoa, có bọn anh ở đây, lệ quỷ dù có nhập hồn sâu đến mấy, bọn anh cũng có thể kéo nó ra khỏi cơ thể em được, dầu sao bọn anh cũng là người làm ngành này”
Có Cẩu Đản và Túy Hoa ở đây, tôi đúng thật là có thể yên tâm hơn một chút, nhưng…
Không kịp nghĩ ngợi quá nhiều, tôi căn răng: “Được!”
Cẩu Đản thả lệ quỷ ra rồi cảnh cáo nó: “Nếu có suy nghĩ xấu ra, cô sẽ không có cơ hội lần hai đâu, tôi sẽ khiến cô hồn bay phách tán ngay lập tức.”
Lệ quỷ gật đầu với Cẩu Đản, sau đó quay sang nhìn tôi, đáy mắt lộ rõ… suy tư vô cùng phức tạo.
Tôi cau mày, trực giác mách bảo có điềm gở sắp xảy đến, nhưng nó đã nhảy về phía tôi Tồi.
“ÁI” Không phải tiếng hét của tôi, mà là lệ quỷ, nó bị cơ thể tôi đánh bật ra ngoài, ngã rạp xuống đất, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi: “Trong người cô có tấm chăn gì đó không cho phép tôi vào…”
Trong cơ thể tôi có tắm chắn gì đó ư?
Tôi cúi đầu nhìn mình, một vòng tròn màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện đang quay mòng mòng trong cơ thể tôi.
Hình nhân màu đỏ!
“Bọn chúng đã tiến vào căn nhà này rồi!”
Túy Hoa nói: “Mau hủy tấm chắn trong cơ thể em đi!”
Tôi cũng muốn hủy lắm chứ! Nhưng hình nhân màu đỏ không phải là thứ mà tôi có thể kiểm soát đượ!
c Không biết tôi có thể nói chuyện được với hình nhân màu đỏ không nhỉ?
Bây giờ đành đánh cược một ván vậy.
“Hình nhân màu đỏ.” Tôi nhắm mắt lại, tập trung hết tinh lực nói vọng trong lòng: “Để lệ quỷ nhập vào cơ thể tôi, nếu lệ quỷ muốn hại tôi, cô cứ việc tiêu diệt nó.”
Không có lời hồi đáp, tôi bỗng thấy hành động của mình có chút nực cười, tôi mở mắt ra, nhìn về phía Cẩu Đản: “Thử lại lần nữa”
Lệ quỷ bò dậy, nhìn tôi một lúc, rồi lại nhảy bổ vào người tôi.
Tâm mắt tôi thoáng chốc trở nên tối đen như mực, cảm giác dị vật xuyên thấu vào trong cơ thể và hòa làm một với linh hồn của tôi ập tới, rất buồn nôn, rất khó chịu…
Lệ quỷ đã nhập vào cơ thể tôi.
Chứng tỏ, hình nhân màu đỏ có thể nghe thấy tiếng tôi nói!
“Thành công rồi!” Tôi nghe thấy tiếng Túy Hoa hoan hô, sau đó cô ấy nói: “Bây giờ bọn chị sẽ làm em tắt thở, Đồng Đồng, hãy tin bọn chị”
Bây giờ không tin hai người họ, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, thân thể là lệ quỷ, lệ quỷ dùng thân thể của tôi để gật đầu.
Tay Cẩu Đản bịt chặt mũi tôi.
Cảm giác đang sống sờ sờ nhưng lại bị chết vì thiếu oxy… thật sự không phải là cảm giác mà con người có thể chịu đựng được, hệt như sống không bằng chết!
Khi oxy bị rút cạn, đầu tôi bỗng mơ màng, ý thức dần mất đi.
“Bán bánh bao! Bánh bao vừa ngon vừa nóng! Mua đi mua đi!”
Đây là đâu?
Tôi đang đứng trên phố, nghe thấy tiếng chào hàng, đầu ngoảnh lại nhìn qua đó.
Đây không phải là nhà của Tiêu Tiểu Nguyệt sao? Chú Tiêu Cường đang rao bánh bao.
Mơ?
Tôi đi tới trước mặt chú Tiêu Cường, hai mắt nhìn thẳng vào chú, chú không thấy tôi, tôi càng tin chắc rằng đây là mơ.
Không, không đúng, đây không phải mơ.
Nếu là mơ, tôi không thể tư duy rõ ràng như vậy được.
Tôi từng trải qua một lần như thế này.
Trước khi lệ quỷ Hiểu Mai chết, tôi đã bước vào vùng ký ức của cô ấy, tôi nhìn thấy được những chuyện mà cô ấy từng trải qua một cách chân thực.
Vậy thì lần này…
Hồi ức ấy là của cô Tiêu Tiểu Nguyệt sao?
Tiêu Tiểu Nguyệt chạy từ trong nhà ra đưa hộp cơm cho bố, trông tuổi tác cũng không cách biệt với lúc tôi gặp cô ấy là bao.
Tức là, hồi ức này mới xảy ra gần đây.
“Cô con đâu?” Tiêu Cường hỏi Tiêu Tiểu Nguyệt.
“Nghi lễ bên đó vừa mới kết thúc, cô vừa được đưa về” Tiêu Tiểu Nguyệt trả lời: “Hình như lần này bên đó hơi quá đáng, năm, sáu người cùng làm nhục cô ấy thì phải, chúng ta có nên thu thêm tiên không bố?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.