Chương trước
Chương sau
Bắt buộc phải trót lọt đi qua ba thành phố trong vòng ba ngày, đi tới Chu Phong tìm Lão Quỷ, giữa đường còn phải đối mặt với cái bây của đối phương, trước mắt, chỉ hung quỷ với tên đeo mặt nạ ác ma.eũng đã rất đối phó rồi, huống hồ… Nói không chừng còn có thứ khó đối phó hơn đang ẩn giấu trong bóng tối.
Hành trình này lành ít dữ nhiều, tôi nằm trên giường lăn đi lăn lại mấy vòng, mãi mà vần không thể ngủ nổi. đệ Lãnh Mạch và Dạ Minh đã ra ngoài, để thu vén cho con đường tôi đi sắp tới ít nguy hiểm hơn, bọn họ đành lôi nhau đi tìm phương án tốt hơn phương án cũ. Bọn họ cũng đã thông báo cho phía Tống Tử Thanh.
Con đường này là do tôi tự chọn, tôi không hề oán trách bất kỳ ai, và cũng không hề hối hận. Tôi vốn định thử gọi hình nhân màu đỏ ra ngoài để tìm cách xem có cách nào có thể kiểm soát được nó không, nhưng cuối cùng tôi vần từ bỏ ý định đó.
Nhà của Lãnh Mạch năm trong nội thành, ngộ nhỡ gọi nó ra lại không thể kiểm soát được thì biết làm sao, đợi đến khi tìm được một chỗ nào đó rộng rãi thử xem sao.
Tối nay có lẽ sẽ là đêm yên bình cuối cùng của tôi, tôi nhắm mắt lại, tự ép bản thân phải ngủ để giữ sức.
Đến nửa đêm, tôi mơ màng cảm nhận được có người năm bên cạnh mình, người đó vòng tay ôm tôi từ đăng sau, hơi thở nóng rực, không cần nghĩ cũng biết người đó là Lãnh Mạch, tôi quá buồn ngủ nên để mặc €Ho anh ta ôm.
“Nhóc con” Anh ta gọi tôi.
Tôi nửa mơ nửa tỉnh đáp lại một tiếng.
Mãi một hồi lâu sau vẫn không có động tính gì.
Chắc anh ta ngủ mất rồi, nên tôi ý thức của tôi cũng dần dần trôi xa.
“Tình cảm mà em nói tới… tôi sẽ học.” Anh ta đột nhiên mở lời.
Tôi sững sờ, cơn buồn ngủ thoáng chốc tiêu tan.
Anh ta… nói vậy… là có ý gì?
Hơi thở đều đều của người đàn ông dân dần vọng vào tai tôi, anh ta ngủ rồi, dựa vào vai tôi ngủ.
Còn tôi thì trừng lớn mắt.
Tình cảm mà em nói tới… tôi sẽ học…
Có phải anh ta đang muốn nói với tôi răng, anh ta sẽ học cách dùng tình cảm để đối xử với tôi không?
Lãnh Mạch…
Sáng hôm sau tôi tỉnh giấc từ sớm.
Vì thiếu ngủ nên tôi mang theo đôi mắt thâm quầng như gấu trúc xuống tầng.
“Mẹ ơi, bé con của tôi ơi! Có phải hôm qua cô mơ đi mơ lại trận chiến với tên lãnh tụ kia không vậy, nhìn quâng mắt cô kìa.” Dạ Minh đứng dưới tầng nói oang oang.
Lãnh Mạch ngồi bên cạnh bàn ăn, hai chân vắt chéo nhau, anh ta nhướng mắt nhìn tôi với vẻ mặt bình tĩnh: “Xuống đây, ăn sáng xong lên đường.”
Lạnh lùng thế, sao tôi cứ cảm thấy những lời đêm qua anh ta nỉ non bên tai tôi tựa như một giấc mơ vậy.
Nhưng kệ, tính cách của anh ta là vậy, tôi cũng quen rồi, tôi lê cơ thể mệt mỏi xuống tầng, kéo ghế ra ngồi bên cạnh anh ta, rồi cầm lấy miếng sandwich lên: ăn.
“Bé con, bây giờ hối hận vân còn kịp đấy, không có tôi và Lãnh Mạch bảo vệ cô, tôi thật lòng yên tâm chút nào” Dạ Minh đứng bên cạnh tôi nói.
Tôi len lén nhìn Lãnh Mạch, anh ta đang chăm chú uống sữa.
Tôi bỗng thấy hụt hãng, sau đó cũng cúi đầu uống sữa theo: “Mọi chuyện đã quyết định xong rồi, đâu thể hối hận được nữa”
“Tên mặt lạnh kia, sao anh không nói gì?
Đêm qua anh còn kéo tôi vê Minh giới uống rượu nữa đấy, một câu nhóc con hai câu nhóc con, sao bây giờ anh lại lạnh lùng thế? Anh bị tâm thần phân liệt à1” Dạ Minh là người ruột để ngoài da, cái gì cũng nói toẹt ra ngoài.
Lãnh Mạch bồng dưng có chút xấu hổ, anh †a quay sang lườm Dạ Minh: “Ai cần cậu lắm mồm, ngậm mồm lại ăn đồ của cậu đi!”
Ha ha, tâm tình tôi thoáng chốc tốt hơn hẳn, thì ra hôm qua anh ta ở Minh giới uống rượu với Dạ Minh, lại còn liên tục nhặc tới tôi, thì ra cũng có lúc anh ta không:nỡ chia xa tôi.
Thấy tôi đắc ý, Lãnh Mạch bồng quát: “Đắc ý cái gì, tôi nói với Dạ Minh là chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào phiên phức như em, chưa bao.
giờ gặp người phụ nữ nào ngu ngốc như em”
Giải thích đi, anh cứ giải thích thoải mái đi, tôi không tức giận đâu.
Cuối cùng, anh ta hùng hùng hổ hổ ấn tôi dựa lưng vào ghế hôn ngấu nghiến.
Dạ Minh ngồi bên cạnh “oe oe”, Lãnh Mạch cứ thế hôn tôi như chốn không người, lại còn dùng sức như thể muốn nén cơ thể tôi vào trong cơ thể của mình vậy, bỗng dưng, tôi đột nhiên cảm nhận được sự căng thẳng của Lãnh Mạch.
Anh ta đang căng thẳng vì tôi, rất căng thẳng.
Nhưng anh ta chưa bao giờ thể hiện cảm xúc của mình, anh ta sẽ không có gì nói đó như Dạ Minh, những lời anh ta muốn nói, những cảm xúc của anh ta đều bị anh ta giấu kỹ trong lòng, giấu kỹ trong nụ hôn nà.
Tôi nhận được tâm ý của Lãnh Mạch rồi.
Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí nữa, tôi ôm chặt lấy cổ Lãnh Mạch để kéo anh ta sát gần mình hôn.
Sự chủ động của tôi như¿thể châm lửa cho Lãnh Mạch, anh ta càng hôn tôi điên cuồng hơn, thoáng chốc, hơi thở của tôi và anh ta đều trở nên rối loạn.
Dạ Minh thật sự không thể nào nhìn nổi nữa nên đành lặng lẽ chạy ra phòng khách, còn tôi và Lãnh Mạch vân đang hôn nhau kịch liệt.
Coi như đây là nụ hôn đầu tiên mà cả hai người đều chấp nhận, và đây cũng là nụ hôn dài nhất trong số những lần chúng tôi hôn nhau.
Một lúc lâu sau, Lãnh Mạch không thể chịu nổi nữa, há miệng cắn lên xương quai xanh của tôi: “Nhóc con, em cố ý, em cố ý dụ dỗ tôi đúng lúc này!”
Tôi năm hẳn lên đùi Lãnh Mạch, cơ thể vừa nóng vừa bỏng của anh ta đè ập lên người tôi, hơi thở trầm thấp hơn nhiều, cơ thể tôi không kìm được mà run rẩy, tôi không dám nhìn anh ta: “Khụ khụ, à à; không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi”
“Người phụ nữ xấu xa.” Anh ta véo hai cái vào eo tôi như thể muốn phát tiết cơn giận, tôi đau đến mức định kêu lên, nhưng anh ta lại cúi đầu xuống hôn ngấu nghiếh để chặn miệng tôi lại.
Quấn quýt lấy nhau trong phòng bếp một lúc rất lâu, nếu tôi không cắn vào ngực Lãnh Mạch rồi chạy vèo ra ngoài, thì có lẽ tôi đã bị anh ta ăn sạch sẽ mất rồi.
Tôi thấu hiểu sâu sắc một quy luật, khả năng tự kiêm chế của đàn ông ấy mà, cho là người lạnh lùng như Lãnh Mạch thì khi đụng tới chuyện này cũng sẽ tự động biến mất!
“Mẹ ơi, tôi bảo này, hai người đừng làm người khác khó chịu nữa được không!” Dạ Minh bất mãn làu bàu: “Bé con, tên mặt liệt kia có gì tốt đâu chứ, kỹ năng hôn của tôi còn xuất sắc hơn anh ta cả trăm lần, để hôm khác có cơ hội hai chúng tôi cũng thử xem sao nhé!”
Tôi tưởng Dạ Minh chỉ đang nói đùa nên không để tâm tới.
Từ chỗ chúng tồi tới thôn Hòa Bình phải ngôi 5 tiếng tàu hỏa, đây là phương tiện giao thông nhanh nhất, Lãnh Mạch lái xe đưa tới tới ga tàu cùng Dạ Minh.
Tống Tử Thanh đã đứng chờ ở ga tàu từ trước.
“Tống Tử Thanh” Tôi chạy qua đó.
Anh ta chẳng nói chẳng nói, ném thẳng một chiếc balo cho tôi: “Câm lấy”
Tôi vớ lấy chiếc balo, chiếc balo này hơi nặng, mở ra xem thử, bên trong chứa một vài lá bùa với những họa tiết và màu sắc khác nhau, còn có thêm một quyển sổ nhỏ nữa, tiêu đề của nó là “sách hướng dân sử dụng”, ngoài những thứ đó ra, còn một vài đồ dùng cần thiết khác để sinh tồn bên ngoài cuộc sống hoang dã, thực ra tôi cũng cầm theo rồi, nhưng có thêm đồ của Tống Tử Thanh thì sẽ càng đầy đủ hơn, tôi rất cảm động: “Cảm ơn anh”
“Lên tàu thì xem kỹ sách hướng dân sử dụng, tuy mấy lá bùa này không có uy lực mạnh lắm, nhưng ít nhất cũng có thể giúp được cô”
Tống Tử Thanh vừa nói vừa cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống đội lên đầu tôi: “Còn nữa, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận đấy”
“Chẳng trách hôm qua anh không tới Minh giới bàn bạc với bọn tôi, thì ra là vẽ mấy cái lá bùa này cả đêm” Dạ Minh chiậc chậc vài tiếng: “Bé con à, Tống Tử Thanh đối xử với cô tốt thật đấy, chỉ vẽ mấy cái lá bùa này thôi cũng tiêu tốn của anh ta ít nhất 10% tinh huyết, 10% công lực rồi”
Tinh huyết… Tôi từng nghe nói răng, tinh huyết của thây âm dương quý như báu vật, trong đó chứa một nguồn năng lượng rất lớn, nếu bị tiêu tốn cũng rất có hại cho cơ thể.
Tống Tử Thanh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.