Chương trước
Chương sau
Đêm mùa hè, tuy đã chín giờ tối, những khí nóng vân bốc lên hầm hập.
Tôi và Lãnh Mạch xuất hiện ở chỗ bức tường phía sau trường đại học D.
Tường ở đây đã bị Dạ Minh tức tối nuốt chứng, bây giờ nó bị dây vàng chăn ngang, chắc mấy chú cảnh sát nghĩ đây là vết tích cho trận động đất để lại.
“Chúng ta không cần đi tìm Dạ Minh trước thật sao?” Tôi đuổi theo Lãnh Mạch bước vào trường đại học D.
“Không cần” Anh ta không thèm ngoảnh đầu lại nói chuyện với tôi, và cũng không thèm giải thích thêm nhiều.
Hai tay tôi vô thức năm chặt thành quyên, lòng bàn tay ướt đâm mồ hôi, tuy bây giờ trong cơ thể tôi đã có hình nhân màu đỏ, nhưng tôi không dám tùy tiện gọi nó ra, tôi nghĩ kỹ rồi, trước khi chưa học được cách kiểm soát hình nhân màu đỏ, không đến mức bất đắc dĩ tôi sẽ không gọi hình nhân màu đỏ ra.
“Nhóc con, em xem kìa.” Lãnh Mạch đang đi phía trước bông nhiên dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên.
Tôi căng thẳng ngẩng đầu lên theo anh ta: “Đâu? Ở đâu? Hung quỷ ở đâu?”
“Tôi bảo em nóằm trăng”
Trăng?
Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, tôi có chút mông lung: “Trăng làm sao cơ? Trăng và hung quỷ có liên quan gì tới:8hau sao? Có phải khi trăng tròn hung quỷ có thể hút được năng lượng của mặt trăng không?”
Lãnh Mạch liếc mắt nhìn tôi như thể đang nhìn một đứa đần độn: “Em tưởng em đang viết tiểu thuyết đấy à? Tôi bảo em ngắm trăng, trăng tròn như thế kia, sao nhiều như thế kia, có phải trông cảnh đêm hôm nay rất hữu tình không?”
“.” Thời điểm này mà anh ta lại hỏi tôi xem cảnh đêm có hữu tình không?! Bây giờ là lúc để ngắm trăng ngắm sao à?!
“Thả lỏng” Lãnh Mạch đưa tay lên xoa đầu tôi, bàn tay to lớn che phủ đỉnh đầu tôi: “Tôi sẽ không để em tiếp tục bị thương giống như lần trước đâu”
Qe, chịu thua Lãnh Mạch thật rồi, tôi thâm thở dài: “Phong cảnh hữu tình thật, được chưa?”
Anh ta tiếp tục xoa đầu tôi: “Ngoan, gọi hai tiếng “chủ nhân” nghe thử xem nào”
“Cút!” Tôi đẩy phắt tay anh ta ra, anh ta cúi đầu cười.
Con quỷ thúi tha không đứng đăn chút nào hết! “ớt Trong lúc chí chóe qua lại, chúng tôi vô thức đã đặt chân tới tòa giảng đường cũ, tâm tình căng thẳng của tôi cũng nhờ mấy trò đùa của anh ta mà thả lỏng hơn hẳn.
Nếu Lãnh Mạch có thể tới đây không chút sợ hãi, vậy thì chắc chăn anh ta đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
Chúng tôi đứng trong đống đổ nát đợi hung quỷ xuất hiện.
Mười giờ, không xuất hiện. Mười rưỡi, tôi không thể đứng nổi nữa, nên bèn tìm đại một nơi nào đó để ngồi xuống, Lãnh Mạch buông thống hai tay đứng phía sau tôi.
Mười một rưỡi, gió đêm đột nhiên rít lớn.
“Đứng dậy.” Giọng Lãnh Mạch thoáng chốc trầm xuống.
Tôi lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía bên trái theo anh ta.
Trên bầu trời bàng bạc của ánh trăng dần xuất hiện một tiêu điểm nhỏ, tiêu điểm ấy lớn dần, rôi chớp mắt, một con người xuất hiện.
Người đàn ông trung nÍến đeo mặt nạ ác quỷ.
“Là ông!” Tôi kinh ngạc thốt lên.
“Lâu rồi không gặp” Lần này, người đàn ông đeo mặt nạ ác quỷ không đeo máy đổi giọng, giọng điệu lúc nói chuyện không hề khác so với mấy ông chú trung niên bình thường.
Ánh mắt của ông ta nhìn chăm chặp vào Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch nheo mắt, gió lạnh lan tỏa ra xung quanh từ cơ thể của anh ta, thổi bay vạt áo choàng đen đập phành phạch thành tiếng.
Sau đó, một bóng đen xuất hiện ở phía đăng xa, bóng đen nhanh chóng vụt tới bên cạnh người đàn ông đeo mặt nạ ác quỷ với tốc độ như chớp điện, cái đuôi của dã thú vung vẩy, nhe nanh giương vuốt gầm gừ về phía tôi: “Con đàn bà đáng chết!?
Hung quỷ tới rồi.
Lần này, tôi không vô thức lùi ra sau lưng Lãnh Mạch nữa, hai chân cứ đứng nguyên tại chö không hề động đậy, mà mở to hai mắt nhìn chăm chăm vào nó. : Móng vuốt của hung quỷ quắp một cậu nam sinh, khắp mặt nam sinh đó toàn là máu, trên người cũng toàn là máu, ý thức mơ hồ, ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ tôi, có lẽ cuối cùng anh ta cũng gặp được người cùng giống loài, nên găng sức hét lên với tôi: “Cứu với…
Chắc cậu nam sinh đó chính là Sài Kiệt, anh †a vẫn còn sống!
“Anh cố găng gượng!” Tôi cũng hét lên.
“Găng gượng? Ha ha ha.” Nữ hung quỷ bật cười ha hả: “Đừng tưởng trong người ngươi xuất hiện một con quái vật gì đó thì có thể huệnh hoang đắc ý! Có bản lĩnh thì gọi con quái vật đó ra nữa đi!”
Thần kinh tôi siết chặt.
“Đừng bị nó dụ dõ.” Giọng nói trầm khàn của Lãnh Mạch vang lên bên tai tôi.
“Tôi biết” Tôi gật đầu, rồi hít sâu một hơi: “Yên tâm đi, tôi sẽ không gọi nó ra nữa đâu”
Lãnh Mạch không nói gì nữa, mà thờ ơ đưa mắt nhìn qua đó: “Hôm naý đắc người dụ bọn tôi tới đây chắc không chỉ vì muốn nhìn thấy quái vật trong người cô ấy đấy chứ?”
“Ha” Người đàn ông đeo mặt nạ ác quỷ bật cười: “Thực ra hôm nay mời các người tới đây không có chuyện gì đặc biệt cả, chúng tôi cũng không muốn khai chiến, mà là lãnh tụ của chúng tôi muốn tôi đưa đoạn video này cho cô gái bên cạnh Lãnh Mạch đại nhân xem”
“Tôi?” Tôi sững sờ, lãnh tụ mà mặt nạ ác quỷ nhắc tới là ai? “Hình như tôi không quen lãnh tụ của các người”
“Quen hay không không quan trọng, xem xong đoạn video này cô sẽ biết” Dứt lời, ông ta lấy một chiếc điện thoại ra ném về phía chúng tôi.
Lãnh Mạch bắt lấy, kiểm tra tỉ mỉ một lượt rồi mới đưa cho tôi.
Bên trong chiếc` điện thoại có một đoạn video, tôi ấn nút mở.
Trong màn hình xuất hiện một hang động, trong hang động có một nhà tù, trong nhà tù đó có một con người… à không, chính xác hơn cả là một con ma đang bị dây sắt kìm kẹp.
“Lão Quỷ!” Tôi lớn tiếng gọi.
“Cô Đồng! Cô không được tới đây!” Trong đoạn video, Lão Quỷ thương tích đầy mình gào về phía máy quay, chân tay ông ấy đều đã bị trói chặt, ông ấy không ngừng vùng vấy, miệng thì không ngớt lời khuyên tôi: “Cô Đồng! Coi như Lão Quỷ cầu xin cô đấy, cô đừng tới đây!
Đừng bao giờ tới đây! Đây là cái bẫy của bọn chúng! Bọn chúng muốn dụ cô tới đây để đạt được mục đích của mình! Bọn chúng muốn cô…
áU Những lời tiếp theo Lão Quỷ còn chưa nói hết thì đã bị người bịt mặt đứng phía đối diện quất một roi.
“Lão Quỷ!” Thấy Lão Quỷ bị đánh quật xuống đất, người chảy đầy máu, tôi hận không thể lập tức xuyên thẳng vào màn hình ngay bây giời Ống kính máy quay nhanh chóng rời khỏi hình ảnh của Lão Quỷ, thay vào đó là hình một viên đá lớn, tôi nghe thấy người cầm máy quay nói băng máy đổi giọng: “Nếu muốn cứu hắn thì mang phong ấn Võng Lưỡng# tới đây, đừng nói ngươi không biết hạt phong ấn đang ở đâu, linh hồn của ngươi mang theo hạt phong ấn, ta có thể cảm nhận được nó đang ở trên người ngươi!
Ta cho người thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày ngươi không xuất hiện, ta sẽ khiến con ma này bị lăng trì đến mức hồn bay phách tán!”
*Võng Lưỡng: loài yêu quái ở gỗ đá trong núi sông.
Hạt phong ấn Võng Lưỡng? Đó là thứ gì vậy?!
“Này!” Tôi định hỏi nhưng đoạn video đã tút ngúm tối đen như mực, sau đó, chiếc điện thoại bồng bị bao phủ bởi một lớp khói xám, Lãnh Mạch phẩy tay đập rơi chiếc điện thoại trong tay tôi, chiếc điện thoại rơi xuống đất, rồi nhanh chóng bị đốt thành tro bụi.
Tôi kích động 8ào về phía đối diện: “Tại sao các người lại muốn bắt Lão Quỷ! Hạt Võng Lưỡng gì đó mà các người cần không hề có ở chỗ tôi! Các người tìm nhầm người rồi! Thả Lão Quỷ ra đi!”
Lãnh Mạch giơ tay lên chăn trước người tôi, anh ta nói: “Đừng kích động”
“Sao tôi có thể không kích động được chứ!”
Lão Quỷ sắp bị lăng trì, sau đó thì hồn bay phách tán, sao tôi có thể không kích động đượ!
c Tên mặt nạ ác quỷ không hề trả lời bất cứ câu hỏi nào của tôi: “Lời lãnh tụ nói đã truyền đạt xong xuôi, bây giờ là thời gian riêng tư”
“Cuối cùng cũng đến thời khắc riêng tư rồi!”
Nữ hung quỷ sớm đã mất hết kiên nhãn, nó ném Sài Kiệt sang một bên: “Ta phải báo thù cho Hạo!”
Dứt lời, nữ hung quỷ liền bay vụt về phía tôi như một tia chớp.
Tôi đứng im tại chỗ không hề tránh né.
Không phải tôi không sợ, mà là tôi có thể cảm nhận được bầu không khí đang nóng dân lên.
Dạ Minh tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.