Chương trước
Chương sau
Cuối cùng thì chuyện gì phải đến cũng sẽ đến.
Tôi biết bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ nhắc tới chuyện liên quan tới cơ thể của tôi.
Bốn người đàn ông ở đó thoáng chốc nghiêm túc trở lại.
Lãnh Mạch nói với tôi: “Nhóc con, những chuyện chúng ta nói với nhau tiếp sau đây em không được phép để lộ ra ngoài, vả lại, em cần phải bình tĩnh”
Tuồn ra ngoài là điều không thể, tôi vẫn chưa ngốc tới mức nói những chuyện huyền hoặc như vậy với những người bình thường khác, còn về chuyện cần phải bình tĩnh thì…
Bây giờ tôi rất bình tĩnh.
“Ừm, nói đi” Tôi đáp.
Bố người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, rồi chọn Lãnh Mạch đứng ra giải thích với tôi.
“Thứ xuất hiện trong người em, và cả đôi mắt của em, sự thay đổi trên mặt em, đều giống hệt với tình huống được ghi chép lại trong sách tiên tri thời thượng cổ”
Lãnh Mạch nói, sách tiên tri thời thượng cổ là thứ đã tôn tại hàng ngàn năm trước ở Minh giới, nếu nhắc tới:Khoảng thời gian ở thời đại thượng cổ, bọn họ cũng không biết cụ thể tại sao nó lại xuất hiện. Trong sách tiên tri ghi chép tất cả mọi sự việc lớn kể từ khi Trái Đất tôn tại sự sống, bao gồm cả thời đại khủng long, thời đại Xi Vưu, thời đại Hỗn Mâng, và cả những thời đại sau này như thời đại địa phủ Minh giới, quãng thời gian nhân loại xuất hiện, trận đại chiến giữa nhân loại và Minh giới, thời điểm nhân loại và Minh giới chung sống hòa bình với nhau… Rất nhiều, rất nhiều thời đại mà những người đang có mặt ở đây đều chưa từng trải qua.
Sách tiên tri ghi chép lại, bốn nghìn năm trước kia từng xuất hiện một sự việc vô cùng lớn, suýt khiến cả thế giới diệt vong.
Có một người đàn ông thuộc giống loài nhân loại luyện được một môn pháp thuật cực kỳ xấu xa, tập hợp tất cả những linh hồn tà ác trên thế gian lại, lấy tất cả những suy nghĩ đen tối của nhân loại làm thức ăn, chỉ cần là người lóe lên một chút suy nghĩ đen tối trong đầu, thì đều có thể giúp hăn không ngừng lớn mạnh hơn, trở thành một người bất bại, không có kẻ địch, đủ khả năng hủy diệt thế giới.
Mà mục đích của người đàn ông đá cũng chính là hủy diệt thế giới, hủy diệt Trái Đất này.
Để ngăn cản hắn, thủ lĩnh của nhân loại bốn nghìn năm trước – Hoàng Đế và thủ lĩnh của Minh giới – Xi Vưu bắt tay thành lập một đội quân liên hợp, tập trung mọi lực lượng của người và quỷ trên thế giới, đánh nhau bảy ngày bảy đêm với người đàn ông kia, nhân loại và Minh giới thương vong vô số, cuối cùng, dưới sự đồng lòng cố găng của nhóm người dị năng do sáu vị trưởng lão và nhân loại phong làm thánh thần, họ đã thành công đánh tan linh hồn của người đàn ông đó.
Từ đó, linh hồn của người đàn ông xấu xa kia phân thành bảy mảnh, lưu lạc ở khắp mọi ngóc ngách trên thế giới, nhân loại và Minh giới phái binh lính truy tìm, tấn công và phá vỡ những mảnh hồn kia đi, thế giới mới khôi phục lại được sự yên bình.
Nói đến đây, Lãnh Mạch bỗng dừng lại, bốn người đàn ông đều đang nhìn tôi.
Nói thật, tôi kiông tin đoạn thần thoại mà Lãnh Mạch kể lắm, vì nó quá thần thánh, quá huyền hoặc, đối với người sống ở xã hội hiện đại như tôi mà nói, nó thật sự không có nhiều sức thuyết phục lắm, vậy nên tôi hỏi lại một lần: “Những điều anh nói… đều là thật sao?”
Cả bốn người đàn ông đều trợn mắt lườm tôi.
“Bé con, chẳng nhẽ cô nghĩ người bình thường bị rút cột sống ra vẫn có thể sống tiếp được sao? Vả lại, cột sống của cô bị rút ra sau đó lại còn căm vào, mà cô lại hoàn toàn bình yên vô sự, chẳng nhế chuyện này thì bình thường lăm à?” Dạ Minh chịu thua giọng điệu của tôi.
Tôi cũng rất buồn rầu vê chuyện này, nên đành nói: “Vậy mọi người nói tiếp đi, sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Hàn Vũ tiếp lời: “Cô biết người đàn ông đó tự phong mình là gì không?”
“Là gì?” Tôi hỏi.
Hàn Vũ nhìn tôi, giọng điệu trầm hẳn xuống: “Hắn tự phong mình là… quỷ thân! Vị thân điều khiến tất cả các hồn ma vã ngã quỷ.”
Quỷ… thần?
Trên thế giới này có Minh giới, Minh Vương, địa phủ, Diêm Vương, nhưng “thần” thì… đây là lần đầu tiên tôi nghe bọn hộ nhắc tới.
“Vân chưa hết” Hàn Vũ nói tiếp: “Vì khi ấy linh hôn của người đàn ông kia quá mạnh, mảnh vỡ linh hôn phân tán khắp nơi, ảnh hưởng tới những người sống ở nơi đó, có vài người vì một vài nguyên nhân không rõ mà chịu ảnh hưởng của mảnh hồn, cơ thể kế thừa chấp niệm của quỷ thần, chấp niệm của quỷ thần tuy đã nhạt dần theo thời gian truyền từ đời này sang đời khác, nhưng nói không chừng sẽ có một vài kỳ tích nào đó khiến những chấp niệm đó xuất hiện trở lại”
“Vậy nên các anh cho răng, hình nhân màu đỏ trong cơ thể tôi là… chấp niệm của quỷ thần sao?” Vô lý quá đi mất, người đã chết từ mấy nghìn năm trước rồi, nhưng linh hồn thì vần di truyền tới tận ngàn năm sau và nhập vào người tôi ư? Nói thế nào cũng không hợp lý.
“Nghìn năm trởilại đây, người bảo vệ bí mật của nhân loại, và cũng chính là nhà họ Tống, đã cùng nhau tìm kiếm chấp niệm của quỷ thần khắp nơi cùng người của Minh giới, mãi cho đến nay thế giới vần bình yên vô sự, nhưng không ngờ, nó lại xuất hiện:ở’chö cô…” Hàn Vũ không nói tiếp được nữa, anh ta lắc đầu: “Lãnh lão đại, anh nói đi.”
Bốn người đàn ông, bao gồm của Dạ Minh đều rất nghiêm túc, dáng vẻ đùa cợt vừa nãy hoàn toàn bị gạt sang một bên.
Trái tim tôi bất giác đập thình thịch, thình thịch.
“Tôi là hậu nhân của chấp niệm quỷ thần gì đó à?” Tôi nhìn về phía Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, ánh mặt lộ rõ vẻ phức tạp và thâm trâm, một lát sau, anh ta gật đầu: “Trước mắt, trong người em có chấp niệm của quỷ thân là sự thật”
“Tại sao? Các anh dựa vào đâu mà phán đoán trong người tôi có chấp niệm của quỷ thần?” Nếu trong người tôi có chấp niệm của quỷ thần thật, vậy thì tôi là gì? Người? Quỷ?
Không phải người cũng không phải quỷ?
“Em đừng sốt ruột.” Lãnh Mạch võ về cảm xúc của tôi, nhưng tôi thật sự rất bình tĩnh, cứ thế nhìn anh ta đợi câu trả lời, anh ta đưa tay day day trán, trông có vẻ nhức đầu: “Mắt của em sẽ biến thành màu đỏ, hửa bên mặt của em sẽ xuất hiện ký hiệu hình vân màu đen, đó đều là biểu tượng rõ nét nhất của quỷ thần, nhưng sách tiên tri không ghi chép lại chuyện trong cơ thể của quỷ thần xuất hiện kiểu hình nhân màu đỏ như vậy, vả lại nó còn lấy cột sống của em làm vũ khí để sử dụng nữa. Quỷ thần đều đỏ cả hai mắt, đường vân giăng đầy mặt, mà em lại…
không giống với những gì sách miêu tả lắm, nên bây giờ bọn tôi cũng không dám chắc điều gì”
Một con mắt…
Đúng rồi, chỉ có mắt trái của tôi mới bị biến thành màu đỏ thôi, mắt phải hoàn toàn bình thường!
“Nhưng Minh Vương sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào xuất hiện nửa điểm giống với sự biến hóa của quỷ thần” Hàn Vũ nói: “Cho dù chỉ nghỉ ngờ răng cô giống với quỷ thần, thì Minh Vương cũng sẽ giết chết:éô.”
Minh Vương sẽ giết tôi…
Tôi nhìn Lãnh Mạch: “Vậy các anh thì sao?
Các anh sẽ giết tôi sao?”
Mọi người đều trầm mặc: Tôi tưởng người đầu tiên trả lời tôi cho dù không phải Lãnh Mạch thì cũng là Tống Tử Thanh, nhưng không ngờ, người đó lại là Dạ Minh.
“Đương nhiên là không rồi!” Dạ Minh nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Một con quỷ thần thôi mà, có gì đáng sợ đâu chứ, vả lại, chẳng phải bé con đã quay trở lại làm người bình thường rồi soa? Tôi không biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng đối với tôi, tôi sống biết bao nhiêu năm nay rồi, buồn chán lâu như thế, hiếm lắm mới có người khiến tôi cảm thấy có hứng thú như bé con, tôi mặc kệ cô có phải hậu nhân của quỷ thần hay không”
Tuy Dạ Minh ngồ ngược, xấu tính, nhưng những lời anh ta nói lúc này lại làm trái tim tôi cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Tất nhiên chúng ta sẽ không giết cô ấy”
Sau đó Lãnh Mạch mới nói: “Chỉ cân bốn người chúng ta không nói chuyện của cô ấy cho Minh Vương biết, vậy thì tôi có thể tạm thời trấn giữ phía Minh Vương, còn về chuyện sau này cô ấy liệu có biến thành quỷ thần lay không…”
“Không được!” Tống Tử Thanh đột nhiên lên tiếng: “Chỉ cần có người có một chút gì đó gây nguy hại tới thế giới trong cơ thể, tôi đều phải hủy diệt”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.