Chương trước
Chương sau
“Chuyện gì? Lo lắng như thế.” Lãnh Mạch ở đẳng trước quay đầu lại.
Mặt tôi nhăn như mướp đắng: “Mục đích tôi tới một cổ không phải là đi tìm kiếm gì đó với các anh, mục đích tôi tới mộ cổ là lấy tấm bùa giúp ác quỷ! Bây giờ thì hỏng việc rồi, nhỏ máu nhận một thanh kiếm, lại quên mất chuyện của ác quỷ!”
Tấm bùa vẫn còn trong túi áo tôi, thế mà tôi lại quên mất, cái đầu này của tôi, thật là…
“Có gì đâu. Lãnh Mạch quay lại: “Tấm bùa, đưa tôi.”
Không hiểu anh ta lấy tấm bùa làm gì, nhưng tôi vẫn lấy ra đưa anh ta, tấm bùa nhăn nhúm, bên trên còn có máu của tôi, không biết còn dùng được không, tôi xị mặt nhìn anh ta: “Còn có tác dụng không?”
“Còn.” Lãnh Mạch mở tấm bùa ra, nhìn nhìn: “Em tìm thấy bia mộ chưa, phải dán ở đâu?”
Chưa tìm thấy bia mộ, chưa có gì cả, nhưng… “Tôi nghi ngờ ác quỷ có liên quan tới Trần Đào, lúc Trần Chi mạo danh Trần Mỹ từng nói với tôi, căn nhà này của họ, đã có từ thời nhà Minh”
“Bây giờ chúng ta quay lại nhà Trần Đào.”
Chắc Lãnh Mạch thấy bộ dạng tôi bây giờ như sắp khóc tới nơi, giọng nói cũng dịu dàng hơn, nhéo mặt tôi: ‘Không được khóc, có tôi đây, chuyện gì cũng giải quyết được.”
“Ừm” Tôi hít hít mũi, lại vực dậy tinh thần lần nữa, đúng vậy, chỉ cần có Lãnh Mạch ở đây, chuyện gì cũng giải quyết được.
Bây giờ tôi cực kì vô dụng, cảm thấy cho dù anh ta coi tôi là đồ vật riêng tư đối xử không tình cảm như như với con người, thực ra cũng tốt, thậm chí cái người sở hữu đồ vật này, cũng đáng để dựa dẫm quá.
Cái suy nghĩ này, không còn liêm sỉ gì nữa.
Lãnh Mạch dẫn tôi xuống núi, Tống Tử Thanh đang đợi chúng tôi, nói chúng tôi sao lại rề rà như vậy, muốn thân mật thì về nhà thân mật là được, đừng có làm chậm trễ thời gian của anh ta, Lãnh Mạch lạnh mặt nói về chuyện của tôi, giọng điệu khó chịu bảo Tống Tử Thanh đi trước, anh ta sẽ dẫn tôi đi giải quyết, Tống Tử Thanh xoay người bỏ đi luôn, cái tính này, không còn là chàng trai trẻ mềm mại đáng yêu lúc ban đầu rồi.
“Tống Tử Thanh chắc chắn là mắc bệnh thần kinh phân liệt” Tôi tổng kết lại.
Lãnh Mạch thích nhất là tôi nói xấu đàn ông khác, tâm trạng tốt lên, dẫn tôi quay lại trấn Thái Châu, tôi không chắc chắn lắm nhà Trần Đào có quan hệ tới ác quỷ Hiểu Mai không, tôi hỏi Lãnh Mạch có cách nào gọi Hiểu Mai ra để hỏi không, Lãnh Mạch nói không được, Hiểu Mai có quan hệ với tôi, là vì đã từng bám lấy tôi, thực ra hồn ma của Hiểu Mai đã bị nhốt trong chiếc hộp, đưa cho Ma giới xử lí rồi, không gọi tới được.
Manh mối lại mất dấu rồi, tôi nghĩ mãi không ra, Lãnh Mạch chuyển đề tài, nói với tôi rằng có thể gọi quỷ sai ở đây ra hỏi.
“Tôi bảo anh nói sớm đi! Đừng có nhử tôi nữa mài!” Tôi đấm lồng ngực Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch rũ mắt nhìn tôi, con ngươi đầy ý cười: “Vật nhỏ, dám động tay động chân với tôi rồi, hửm? Có phải lúc trên núi vẫn chưa bị tôi xử lí đủ phải không?”
Chuyện anh ta nói là chuyện hôn tôi, tôi xấu hổ, ngượng ngập đổi chủ đề: “Anh mau tìm quỷ sai đi!”
Anh ta lại trêu ghẹo tôi mấy câu, mới bắt đầu làm chuyện chính.
Đồ con ma tối thaI Lãnh Mạch từng nói, có thể dùng hạc giấy ở một chỗ gọi quỷ sai ở khắp nơi thì chỉ có Dạ Minh làm được, người khác chỉ có thể tới tận nơi, nghĩ cách mới tìm được, có điều đối với Lãnh Mạch mà nói, chỉ cần ở nơi này, muốn tìm quỷ sai ở nơi này thì chỉ là một chuyện rất đơn giản mà thôi.
Trấn Thái Châu là địa điểm du lịch nổi tiếng, muốn tìm quỷ sai thì không được để người khác nhìn thấy, lại không thể lên núi, sau khi lên núi thì không thuộc địa phận trấn Thái Châu nữa, Lãnh Mạch dẫn tôi đi một vòng quanh trấn Thái Châu, lại phát hiện một ngôi chùa bỏ hoang ở một góc trấn Thái Châu, bên trong cứ như bị chuyển đi hết vậy, chỉ còn lại căn phòng trống, rất bụi rất bẩn, nhưng là nơi tốt nhất để gọi quỷ sai ra rồi.
Chúng tôi đi vào ngôi chùa nhỏ này, Lãnh Mạch thuận tay phủ một lớp băng lên trên sàn chùa, tự mình dẫm lên, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng ghê.
Đứng trong cái sân này một lúc, rất nhanh, tôi nhìn thấy một người đàn ông giả làm ăn mày bước vào chùa, băng của Lãnh Mạch chưa lui đi, tôi liền biết, đây là quỷ sai.
Đúng thật, lúc tên ăn mày này vào trong chùa, tôi cảm thấy không khí dừng lại một chút, chắc là quỷ sai lập kết giới mà chỉ có quỷ sai làm được, sau đó, ăn mày biến thành một quỷ sai khoác áo choàng đen có mũ chắp hai tay lại, cung kính quỳ một gối trước Lãnh Mạch: “Quỷ sai 52052052.
tới báo cáo, Lãnh Mạch đại nhân, ngài gọi tiểu nhân tới, có gì ra lệnh ạ?”
Lãnh Mạch ngồi lên ghế băng tự anh ta làm ra, nâng nâng cằm: “Đứng lên, tên tuổi.”
“Bẩm Lãnh Mạch đại nhân, tôi tên Lý Phong. Quỷ sai đứng dậy, nhìn tôi một cái, cung kính gật đầu với tôi: “Cô gái kí hiệp ước, chào cô.
Sao ai cũng nhìn ra tôi là người kí hiệp ước của Lãnh Mạch vậy? Rốt cuộc trên người mình có gì?
Đúng rồi, ấn kí của Lãnh Mạch!
Tôi nhớ ra rồi, những quỷ sai này đều dựa vào khứu giác để làm việc, chả trách….có điều tên của quỷ sai này rất bình thường, so với Cẩu Đản.
Lãnh Mạch nói với quỷ sai: “Cô ấy muốn hỏi ngươi, ngươi cứ nói thật.”
“Vâng, đại nhân.”
Sau đó Lãnh Mạch ra ý cho tôi nói chuyện với quỷ sai, tôi từng giao tiếp với Cẩu Đản một thời gian, không thấy quỷ sai có gì mới mẻ, cũng không sợ nữa, hỏi anh ta: “Xin chào, tôi muốn hỏi anh chút, anh biết nhà Trần Đào không? Anh biết nhà ông ta có rất nhiều người chết không?”
“Nhà Trần Đào là một gia đình lớn ở trấn Thái Châu, tôi biết, có điều người nhà ông ta chết, tôi cũng không rõ, không thấy thông báo của hệ thống tử vong.” Lý Phong trả lời tôi.
“Không thể nào, nhà ông ta tự giết người nhà mình, chặt xác làm thịt người, còn cho Trần Đào ăn, lẽ nào không có hồn ma sao?”
“Thịt người đã bị băm ra, linh hồn sẽ không còn nguyên vẹn, cho nên không có hồn ma” Lý Phong nói xong, lại bổ sung một câu: “Cho nên giết người chặt xác, là cách làm tàn nhẫn nhất, đến linh hồn cũng không có để đi đầu thai chuyển thế, nếu như có người phạm vào tội tày trời này, ở Ma giới, sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”
Vậy còn được, nếu không thì quá không công bằng với người chết oan!
Quay lại chuyện chính, tôi lại hỏi: “Căn nhà của nhà Trần Đào, anh có thể tra xem là căn nhà đó có vào thời nào, người nhà ai thời Minh từng ở không?”
Chuyện khiến tôi vui mừng là, Lý Phong nói: “Có thể”
“Vậy tốt quá!” Tôi hô lên một tiếng, nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng đang híp mắt cong môi nhìn tôi, chả trách anh ta lại muốn tìm quỷ sai, vậy thì chuyện này có thể kết thúc rồi: “Vậy anh tra giúp tôi đi!”
“Được, xin hãy chờ:’ Lý Phong nói rồi, lấy một cái ipad ra, còn là hãng Apple nữa, có điều nhìn hơi dị, tôi dán sát lại muốn nhìn xem, Lý Phong ngăn cản: “Xin lỗi, đây là tư liệu của Ma giới, người phàm không được nhìn.”
Tôi chỉ đành rụt lại, chỉ ipad hỏi Lãnh Mạch: “Ma giới các anh làm việc đều dùng ipad của Apple sao? Đây là ipad mấy vậy?”
“£đ®
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.