Chương trước
Chương sau
Nhưng nơi có Dạ Minh, thêm cả Lãnh Mạch, có thể yên tĩnh ăn một bữa cơm thế này, thực sự khó có được khiến tôi suýt nữa rơi lệ đây mặt cám ơn trời đất.
Ăn cơm xong không biết Lãnh Mạch bị làm sao, thế mà lại giúp tôi dọn dẹp bát đũa, Dạ Minh đứng ở một bên nhìn, có hơi kinh ngạc, chắc cũng cảm thấy đây lại là giở trò gì đấy rồi.
Sau khi dọn dẹp bát đũa, tôi lấy một cái ghế nhỏ tới, bồn nước nhà Lãnh Mạch có hơi cao so với tôi, tôi chỉ đành đứng lên rửa bát.
Lãnh Mạch không đi, mà đứng ở sau lưng tôi, nhìn lưng tôi, không nói gì.
Tôi cũng không nói chuyện, giữa hai chúng tôi trở nên yên tĩnh, bớt được cái tên nói lắm phiền phức như Dạ Minh, tuy không nói gì, nhưng cũng không thấy ngượng ngùng, ngược lại có cảm giác yên tĩnh khó có được.
Một lúc sau, anh ta mới mở miệng: “Bạn em, gọi điện cho em rồi à?”
Bàn tay đang rửa bát của tôi dừng lại, nhanh chóng trở lại như thường, tiếp tục rửa bát: “Sao anh biết?”
“Giọng nói của bạn em lớn như vậy, tôi đâu điếc”
Ôi, đúng thật, giọng Tiểu Mỹ, lớn như vậy…
“Không giải thích?” Anh ta lại hỏi.
“Không có gì để giải thích cả” Sau khi thở dài, tôi lại tiếp tục rửa bát.
“Vì sao, em thích bị người khác hiểu lầm à?”
Lãnh Mạch hình như, không hiểu người khác lắm.
“Càng giải thích sẽ càng loạn, cũng dễ lộ ra sơ hở, cảnh sát Thư Chấn đã nói ông ấy sẽ giải quyết tất cả, giao cho cảnh sát Thư Chấn là được rồi.
Huống hồ, cho dù bây giờ có thể giấu không cho Tiểu Mỹ biết chuyện của tôi, nhưng sau đó thì sao?
Sau đó nữa thì sao? Ai có thể bảo đảm sau này không xảy ra chuyện gì, cho dù xảy ra thì Tiểu Mỹ cũng không biết sao? Sau này Tiểu Mỹ tiếp tục làm bạn với tôi, sẽ rơi vào sự nguy hiểm của thế giới này. Tôi đã đồng ý với chú Cố Nham Tùng, cho NET Cho nên, bắt buộc phải cắt đứt với người bạn yêu thương nhất, như vậy, mới là bảo vệ bọn họ.
“Con người các em thật phức tạp.” Lãnh Mạch ở đăng sau nói: “Nghĩ một chuyện quá nhiều, không thấy mệt à? Nghĩ nhiều như vậy, không làm nổi chuyện lớn đâu”
Tôi không trả lời anh ta nữa.
Tuy Lãnh Mạch đã sống mấy trăm tuổi, nhưng có lẽ ở Minh giới cũng chỉ là một công tử, ở trên người khác, lại mạnh như vậy, đương nhiên là muốn làm gì thì làm, trước đây tôi đã nói rất nhiều lần, cho dù Lãnh Mạch càng trưởng thành càng giỏi hơn nữa, dù sao thì cũng không phải con người, dù sao thì cũng không hiểu con người.
Con người sống ung dung tùy hứng như anh ta được mấy người? Cuộc sống đâu có dễ dàng như: vậy?
Anh ta đứng một lúc, chắc là cảm thấy tự nói chuyện chẳng có gì hay, đi ra ngoài.
Tôi rửa xong bát dọn dẹp sạch sẽ, cũng đi ra, Dạ Minh đang cãi nhau với Lãnh Mạch, hình như đang nói tối nay anh ta ngủ ở đâu.
Thế mà Dạ Minh muốn ở lại, ôi trời ơi, thế thì lật trời luôn à, lát nữa việc đầu tiên phải làm khi về phòng ngủ, là đeo tai nghel Tôi không quan tâm bọn họ, đi lên tầng, Lãnh Mạch gọi tôi: “Đứng lại.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta đi qua, bộ dạng khó xử, có lời muốn nói mà không nói được một lúc lâu, mới nói: “Tôi đưa em ra ngoài.”
“Ra ngoài? Đi đâu?” Tôi rất nghi hoặc.
“Thì ra ngoài, mới ăn cơm tối xong, em không đi dạo à?” Anh ta hết kiên nhãn, kéo lấy cánh tay tôi: “Mau thay đồ đi, cho em mười phút!”
Ra ngoài….đi dạo?
Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Lãnh Mạch đây là mời tôi đi dạo sau khi ăn cơm xong à? Trời ơi, đây là lần đầu Lãnh Mạch mời đó! Hôm nay anh ta làm sao vậy, khác thường thết “Ngây ra làm gì, có phải muốn tôi giúp em thay không”
Bị anh ta quát một cái, tôi mới hoàn hồn, vội vàng chạy lên tầng.
“Mái Hai người đi hẹn hò với nhau mà không dẫn tôi theo à?” Dạ Minh gào hai câu, sau đó bị Lãnh Mạch đánh.
Mười phút sau, tôi và Lãnh Mạch đi dạo ở cái hồ đối diện khu biệt thự.
Tôi thật cảm thấy đây như là một giấc mơ vậy.
Lãnh Mạch không mặc áo khoác đen nữa, mà đổi thành một cái áo sơ mi bình thường, tùy ý mở hai cái cúc bên trên, lộ ra lồng ngực màu nâu khoẻ mạnh, từng sợi tóc ngắn tung bay trong gió nhẹ, hai tay anh ta đút vào túi quần, vẻ mặt lười biếng ung dung, tôi lén nhìn góc nghiêng của anh ta, đúng thật là, đẹp trai như một vị thần vậy, nhìn rồi tôi muốn trầm mê vào luôn.
Không ngờ răng, cuộc đời tôi lại có một ngày thế này, sẽ có quan hệ với một người đàn ông như vậy, đến cả nghĩ cũng không dám.
Chuyện đời khó ngờ mà, đúng là chuyện đời khó ngờ.
Không khí và môi trường trong công viên nơi hồ nước này đều rất tốt, dù sao cũng là công viên bên cạnh khu biệt thự số một ở thành phố chúng tôi, sao lại không tốt được cơ chứ, người đi dạo không nhiều lắm, những người đi qua Lãnh Mạch, ai ai cũng liếc nhìn anh ta, có người còn không ngừng quay đầu lại nhìn, lên tra mạng, cho rằng anh ta là nghệ sĩ nào nó.
Lãnh Mạch bị những người đó nhìn tới đen cả mặt.
Tôi lén bật cười: “Ha ha.”
“Cười con khỉ” Anh ta trừng tôi: “Trên mặt tôi có hoa à hay làm sao.”
“Không có, chủ yếu là anh đẹp trai quá trời, mọi người đều vô cùng đố kị ngưỡng mộ, mới nhìn anh như vậy.”
“Vậy sao.” Anh ta được tôi khen hai câu, hết giận, mắt mày trở nên dịu dàng: “Coi như em có chút ánh mắt”
Chưa từng thấy con ma nào tự luyến như vậy.
Có hai cô gái chạy tới nói với Lãnh Mạch: “Xin chào, xin hỏi, anh có thể chụp ảnh với chúng tôi không?”
“Không thể” Lãnh Mạch lạnh lùng trả lời.
Chắc không ngờ rằng lại bị người ta từ chối nhanh như vậy, hai cô gái ngây ra tại chỗ, hoảng hốt.
“Ôi trời thái độ của anh không thể tốt một chút được hả” Tôi chọc chọc Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch không nhìn tôi, quay đầu đi, vô cùng kiêu ngạo.
Chưa thấy con ma nào kiêu ngạo ra vẻ như vậy.
“Cái kia, xin lỗi nhé…” Tôi chỉ đành giải thích với hai cô gái kia: “Tính anh ấy như vậy đó, anh ấy cũng không phải nghệ sĩ nổi tiếng gì đâu, không thích chụp ảnh với người khác lắm”
“Vậy sao….vậy làm phiền rồi” Hai cô gái mất mát mà rời đi.
Tôi thấy bọn họ chạy về bên mấy cô gái khác, nhao nhao nói chúng tôi gì đó, lại không nhịn được mà bật cười: “Lãnh đại gia, anh lớn lên đẹp trai, nhưng tính tình xấu quá, chắc người ta đang nói xấu anh đó.”
“Liên quan gì tới tôi.” Anh ta nhìn tôi: “Bọn họ dựa vào đâu mà được chụp ảnh với tôi, trừ khi là em”
“Được rồi được rồi, đi thôi, chúng ta đi tới bên hồ đi” Tâm trạng tôi đột nhiên tốt lên, đi lên trước mấy bước, anh ta hơi rớt lại đằng sau tôi, một tay đút trong túi quần ở ngay bên tay tôi, tôi cũng không biết mình làm sao nữa, tim đập nhanh hơn, tôi nhìn tay anh ta, không biết lấy đâu ra dũng khí, len lén, chậm rãi, vươn tay mình về phía anh ta.
Gần lắm rồi, tay tôi và tay anh ta, tôi nghe được cả tiếng tim đập của mình, thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Đột nhiên anh ta rút tay ra khỏi túi quần, tôi ngây ra, giây sau, tay tôi bị anh ta năm lấy, sau đó kéo tay tôi, cùng đút vào túi quần anh ta.
Tôi ngây hẳn ra.
Anh ta nhìn thẳng về phía trước, bộ dạng như chẳng có việc gì: “Tay lạnh muốn đút vào túi quần tôi thì nói thẳng, lén lén lút lút cứ như ăn trộm vậy”
Tim của tôi, lập tức trở nên ấm áp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.