Đó là một cuộc kích tình vô cùng cuồng dã. Hôm sau khi tỉnh lại, toàn thân Lam Hiểu Hi đau nhức giống như làmình phải làm mười ngày khổ lực, nhiều lần mở mắt lại mệt mỏi ngủ đi,mãi cho đến khi ánh mặt trời xuyên vào trong nhà, nghe được tiếng đi lại và nói chuyện ngoài cửa sổ, cô mới giật mình vội vàng từ trên giường bò dậy.
Bên cạnh, đã không thấy bóng dáng của Hạ Tử Đàm.
Đồng hồ treo tường chỉ đúng mười giờ hai mươi lăm phút.
Hôm nay là buổi sáng đầu tiên sau ngày cưới của cô, cô nên thức dậysớm để đi chúc bà ngoại, thậm chí nên biểu hiện đức tính nên có của côdâu, đi vào phòng bếp giúp một tay, dòn đồ ăn sáng cho bà ngoại cùngchồng, cho dù những thứ này không phải tự tay làm, nhưng không như vậythì ít nhất cô nên cùng mọi người dùng bữa ăn sáng, cô lại vắng mặt, vẫn chưa có người nào tới gọi cô.
Nghĩ đến, nếu bà ngoại ra lệnh, cô liền là người không có chỗ để về rồi.
Ở căn phòng to như vậy, Lam Hiểu Hi không dám tưởng tượng đêm qua cô đã kêu rên ầm ĩ, rốt cuộc, có truyền đễn trong tai mỗi người không...... Nhất định là vậy...... bức tường chỉ dán bằng miếng giấymỏng dính thì có thể có hiệu quả cách âm gì được?Trời ạ. Bây giờ, ngay cả dũng khí bước ra cửa phòng cô cũng không có.
Nhớ tới đêm qua, mặt của cô lần nữa ửng hồng, mắc cỡ quá, cô đem mặt vùi vào trong chăn.
Đều tại say rượu mà gây họa......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-luu-manh/2245020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.