Sau khi Hai bà mẹ cùng Hạ Sơn rời đi thì hai người mới có thời gian nói chuyện với nhau.
Hạ Tinh Lan cùng Phó Sâm nhanh chóng tách nhau ra, tiếp tục bàn bạc.
"Anh Phó này, giờ chúng ta phải làm sao?" Hạ Tinh Lan cúi đầu, lòng bàn tay đã bắt đầu chảy đầy mồ hôi.
Phó Sâm thì có phần bình tĩnh hơn chút, nhưng cũng không giấu nổi vẻ lo lắng: "Cái này... Thôi thì, chúng ta cứ kết hôn đi."
"Tôi không nghĩ vậy. Tại vì, chúng ta kết hôn thì được cái gì chứ." Hạ Tinh Lan mím môi, quả quyết lắc đầu: "Bọn họ thậm chí chẳng phải người thân của chúng ta. Làm sao có thể bắt chúng ta kết hôn. Không chỉ... Không chỉ thế, anh Phó có thực sự muốn kết hôn với tôi không?"
Nói xong anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn hắn. Phó Sâm bị nhìn cũng bắt đầu khó xử, miễn cưỡng nói: "Tôi không biết nữa."
"Tôi cũng vậy." Hạ Tinh Lan bất giác mỉm cười, bàn tay khẽ nắm lấy tay hắn: "Chúng ta vốn là bạn đời với nhau, mà đến cả từ "bạn" cũng không được tính. Rõ ràng là bạn đời, mà lại chẳng có tình cảm với nhau. Rốt cuộc, tôi không biết chính mình chấp nhận cuộc hôn nhân lúc ấy là đúng hay sai."
"Đúng vì đã chọn được một người tốt như anh. Sai cũng vì chọn anh một người tốt như anh." Anh vỗ nhẹ lên tay hắn, lời vừa thốt ra liền không ngừng được, giọng run rẩy nói: "Tôi có lúc lại nghĩ bản thân như đang giam cầm anh vậy, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-lon-chong-nho/2563661/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.