Hai phu thê thương lượng ổn thỏa, vốn muốn đi khuyên Tưởng Dung nóira nơi giấu đứa nhỏ, mới có thể đưa đứa nhỏ trở về Mục gia bình an.
Ai biết việc này đã kinh động A Dương ca, trước một bước ra mặt cùng Tưởng Dung nói chuyện.
Cũng không biết hai người đã nói những gì, đứa nhỏ đã tìm được, chuyện cũng không hiểu rõ.
Không ai nhắc tới chuyện đã qua, cứ như một hạt mưa nhỏ sau tiếngsấm, yên lặng mà rơi xuống, mọi người đều ngắm hoa trong sương, nhìnkhông rõ ràng.
Phần lớn các thúc các thẩm trong thôn đều là nhìn tỷ muội các nànglớn lên, trong lòng tất nhiên là có thương yêu Tưởng Dung, đối với tiểutẩu tử Mục gia không có cảm tình, dư luận toàn hướng thê tử Mục gia, nói là trách oan Tưởng Dung.
Nhưng Lục Tưởng Vân trong đầu so với ai đều sáng tỏ, chân tướng rõràng, cũng không dám đứng trước mặt mọi người khai ra, tâm tư bao chekhuyết điểm ti tiện, trong lòng buồn rầu thật là khó chịu, đêm khó cóthể ngủ yên.
Nhất là khi thấy thôn dân chỉ trích người ta, lương tâm lại cắn rứtkhông yên, vài lần đứng ở cửa Mục gia, nhưng không còn mặt mũi để đivào.
Thê tử Mục gia xách thùng nước ra trước sân chuẩn bị tưới rau thấy nàng ở trước sân đi qua đi lại, liền tiến tới hỏi: “Có việc?”
”Ách, ta….” Rõ ràng trong lòng đã tập trước trăm ngàn lần, chân chính gặp mặt, một chữ lại nói không ra.
Đối phương mở cổng rào: “Tiến vào rồi nói.”
Nàng thấp thỏm đi theo vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-kho/2488365/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.