Trên đường về nhà nhà Tống gia Gia Minh không ngừng nói..
"Vợ..vợ...vợ... Vợ tên là gì z? "
" Vợ.. Vợ giận chồng à...? "
" vợ... Vợ.. Vợ.. Ghét chồng à.. "
" Ba chồng nói là phải yêu vợ.. "
" Vợ cho anh xin lỗi được không.... "
" Vợ.... Cho anh xin lỗi đi mà.... "
" huhu... Vợ không thương chồng... "
" Vợ ghét chồng rồi... Oa.. Oa.. Oa"
Khả Uyên nghe gia Minh nói mà buồn ngủ không tiếp nổi, Minh khang thì ngán ngẩm với thằng em trai này anh chỉ biết cầu trời khấn phật cho em anh bớt ngốc nghếch đi cho anh và mọi người được khỏe người..
Chứ nó mà ngốc như này mãi thì anh đảm bảo không sống nổi... Với Gia Minh thêm vài năm nữa chứ nói gì tới cả đời, ấy vậy mà cô bé ngồi cạnh em trai anh lại chấp nhận lấy và ở với em trai anh cả đời.... Trong thâm tâm anh không nghi ngờ gì về khả Uyên nữa vì cô bé vốn dĩ đã sinh ra trong hào môn rồi, thì làm gì có chuyện dùng em trai anh để đào mỏ... Anh thật khâm phục với quyết định táo bạo này của cô gái đó...
Minh khang mỉm cười lắc đầu rồi tiếp tục lái xe mặc kệ cho thằng éc m trai anh đang làm loạn lên trong xe....
Về phần gia đình Ngô gia khi khả Uyên và gia Minh rời khỏi thì cũng không yên bình là mấy....
Cái giọng nói chảnh choẹ khó nghe của Khả Như vang khắp nhà...
- Ba, sao ba không bênh con mà lại đi xin lỗi một thằng điên....
Ông ngô và tất cả người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-kho-trinh-chung/192254/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.