Người ta nói nghiệp quật đến cửa là có thật, Gia Minh ức muốn thổ huyết nhưng ai nói anh hiền quá làm gì?cứ lạnh lùng với anh em làm gì chứ khổ cái thân bị cả anh cùng hai thằng em trai hùa vào khịa cho không có lỗ để chui xuống đất là có thật.
Vẫn ngồi tám chuyện với mọi người thì Minh Khang có điện thoại gọi đến:
Reng.. Reng... Reng...!
Anh mở máy nghe -"Alo, có chuyện gì? "
Thay vào khuôn mặt vui vẻ khi nãy vào là một khuôn mặt nghiêm túc đến lạnh lùng, anh hai của Tống gia đã trở về với tác phong của một tổng tài lạnh lùng trong công việc.
- "......"
- "Ừ, tôi đến ngay! "
Tút.....
Nói xong anh tắt máy nói với Chí Hào:
- "Hào em đi với anh hai có chuyện gấp ở công ty! "
Chí Hào cũng tắt hẳn nụ cười khi thấy Minh Khang nghiêm túc nhìn mình, hắn nhún vai một cái đứng dậy đi cùng Minh khang.
Khả Uyên nhìn qua nét mặt của Minh khang thì cô cũng đoán được một chút vấn đề trong câu từ của Minh Khang.cô nhanh miệng xin đi cùng.
- "Anh hai, em đi cùng được không ạ? "
Minh Khang lưỡng lự nhìn Khả Uyên và Gia Minh.
- "Em ở nhà với Gia Minh đi, anh với Chí Hào đi một lát là về do trên công ty có việc gấp. "
Khả Uyên là ai chứ cô biết thừa Minh Khang đang giấu chuyện gì đó nên cô chắc chắn phải đi cùng, vì muốn tìm ra hung thủ năm xưa đã hại mẹ cô và em trai.
- "Anh hai yên tâm, em đi cùng chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-kho-trinh-chung/1405322/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.