Gia Minh ngồi một mình trong phòng với một mớ hỗn độn, không biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng hiện tại cô gái đó đã Là cả nguồn sống với anh rồi.
Anh đang đi trên con đường mà mình đã chọn từ ngày mẹ anh mất, anh đã cố gắng hỏi ông ngoại về việc em của anh còn không?.
Anh nhớ rất rõ ngày đó khi mẹ anh mang bầu, bà luôn ở nhà ông ngoại không về nhà vì ba anh đã có người mới, anh mới chỉ 6 tuổi, anh hai anh 10 tuổi, vì phải nối nghiệp ba, nên từ khi nhỏ Minh Khang đã phải đi cùng ba anh đi dự các sự kiện trong giới kinh doanh, gần như anh không được vui chơi như bao đứa trẻ khác, Gia Minh thì còn nhỏ nên theo mẹ về ông ngoại....
Sau này mẹ đẻ khó không biết em còn sống không nhưng không thấy mẹ bế em về, anh luôn thắc mắc với mẹ.
" mẹ, Minh Minh muốn có em, Sao em không về nhà "
Mẹ anh là một người phụ nữ hiền lành, luôn yêu thương các con, mẹ xoa đầu anh trả lời:
" em vẫn không được khỏe, khi nào em khỏe lại mẹ sẽ đưa em về cho minh minh được không...? "
" mẹ nhớ nha, không được thất hứa với minh minh đâu... "
" Ừm. Mẹ hứa với minh minh của mẹ.... "
Vậy mà suốt bốn năm mẹ không hề đưa em về với anh, mà mẹ lại nhận Chí Hào là con nuôi nhưng anh cũng chỉ gặp được có một lần, cậu ta là một đứa bé ngoan lễ phép,đặc biệt rất điển trai. Nhưng từ đó đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-kho-trinh-chung/1405286/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.