Sau khi bị đuổi ra ngoài, Diệp Tỉnh An ủ rũ cúi đầu đi lang thang trên đường, anh muốn mua một hộp thuốc lá, nhưng cuối cùng lại đi đến cửa hàng mua một ly nước cam, sau khi uống hết ly nước cam, anh còn chưa muốn đứng lên, lại kêu thêm một ly sữa tươi nữa.
Cứ như vậy, anh ngồi hết cả một buổi chiều, trong cửa hàng, mấy người khách dồn dập ra vào, thay nhau liếc mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn nhưng vẫn còn uống sữa tươi.
Đến gần tối, Diệp Tỉnh An cảm thấy đau bụng, chạy vào toilet mấy lần, lúc đi ra khỏi cửa hàng thì trời đã tối hẳn, anh ngẩng đầu nhìn lên một chút, lại tiếp tục đi lang thang, bất tri bất giác lại chạy đến trước cửa nhà Cửu thúc.
Diệp Tỉnh An lấy hết dũng khí, nhấn chuông cửa, đợi một phút đồng hồ, người giúp việc ra mở cửa, vừa nhìn thấy anh, không nói hai lời liền đóng sầm cửa lại, Diệp Tỉnh An nhìn cánh cửa trơ trọi, trong lòng kinh hãi.
Tại sao gần đây anh lại trở nên kém cỏi như vậy? Đường đường là một chủ tịch tập đoàn, hiện tại ngay cả người giúp việc cũng dám khi dễ anh, nhưng anh cũng không có cách nào gây khó dễ cho họ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hiện tại đến cả con chó của Cửu thúc anh cũng không dám chọc đến.
Diệp Tỉnh An gãi gãi đầu, lùi về phía sau mấy bước, ngước lên nhìn cửa sổ lầu hai, sau đó như người mất hồn rời đi.
Vậy mà anh vừa đi không bao lâu, rèm cửa sổ lầu hai liền bị kéo ra, Điền Bảo Bối đứng ở sau cửa sổ, ngơ ngác nhìn bóng đêm ngẩn người, trông cô có chút tiều tụy, bụng tròn vo, gương mặt thon gầy nhưng đôi mắt của cô to tròn, ánh mắt sáng trong như nước.
Cô vén rèm cửa sổ ra nhìn, nhìn một hồi cũng không tìm thấy bóng dáng của người cô ngày đêm muốn gặp.
Cửu thúc nói buổi trưa Diệp Tỉnh An có tới, nhưng ông lại đuổi anh đi về, Điền Bảo Bối không nói gì, trong lòng cảm thấy khoái chí, cũng cảm thấy rất thất vọng, cô còn hy vọng anh có thể cố gắng chờ lâu thêm một chút.
Thật ra chỉ cần anh tỏ vẻ quan tâm cô chút thôi, để cho cô biết ở trong lòng anh vẫn có cô. . . . . Điền Bảo Bối trợn mắt, ép nước mắt ngược lại vào trong, sau đó cười lên, thật là. . .cô đang si tâm vọng tưởng cái gì chứ? Kinh nghiệm lần trước còn chưa đủ hay sao? Cô không thể ngu ngốc tiếp tục ảo tưởng lung tung nữa.
Nhưng mà lời Cửu thúc nói là sự thật sao? Ông ấy có thể đem Diệp Tỉnh An trở về bên cô?
Hạ rèm cửa xuống, Điền Bảo Bối đỡ thắt lưng đau nhức đi đến giường nằm, sau đó chậm rãi vuốt ve cái bụng của mình.
Vài ngày sau, Diệp Tỉnh An lại cho Điền Bảo Bối hy vọng giống như cô mong muốn, hầu như mỗi ngày anh đều chạy tới nhà Cửu thúc, cho dù bị đứng ngoài cửa cũng không sợ, ngày hôm sau anh vẫn tiếp tục quay trở lại.
Nhưng mà hành động của anh giống như là làm theo thông lệ, dường như không có thành ý gì, sau khi tới cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, khi bị Cửu thúc đuổi về, anh không nói hai lời liền rời đi, vậy mà ngày tiếp theo anh vẫn sẽ lại đến, dần dần Điền Bảo Bối cảm thấy thất vọng.
Cô hỏi Cửu thúc: “Thời gian lâu như vậy, có khi nào học trưởng sẽ không tới nữa?”
Cửu thúc chậm rãi lắc lắc xích đu: “Không tới thì có nghĩa là trong lòng nó không có con, ly hôn là được rồi.”
Điền Bảo Bối méo miệng: “Nhưng mà. . . . . . “
Cửu thúc ngậm tẩu thuốc: “Lần trước con tìm đến ta không phải bởi vì muốn ly hôn sao?”
Điền Bảo Bối cúi đầu vuốt bụng, giống như một cô vợ nhỏ đang bị ức hiếp: “Mặc dù là như vậy. . . . . .”
Cửu thúc nặng nề ho khan một tiếng, xoay xoay bả vai: “Được rồi, đến giờ uống thuốc bổ rồi, thím Trương, dẫn con bé đi uống thuốc.”
Điền Bảo Bối vẫn còn muốn nói: “Aizz, Cửu thúc, con. . . . “
Cửu thúc ngậm tẩu thuốc hít một hơi: “thím Trương!” Điền Bảo Bối ủy khuất bĩu môi, chán nản đi theo thím Trương uống thuốc bổ.
Sau khi cô đi không bao lâu, bảo vệ chạy vọt vào, nhìn về phía Cửu thúc nói: “Lão gia, Đại thiếu gia lại tới.” Cửu thúc không nhanh không chậm nói: “Tới cũng đã tới rồi, đuổi đi mãi cũng không được hay cho lắm.”
Bảo vệ còn chưa nói sáng tỏ mọi việc, chỉ thấy một người đàn ông say khướt vọt vào, anh quát to, đẩy người giúp việc cản mình lần trước ra, vừa nhìn vào bên trong vừa kêu to: “Điền Bảo Bối, Điền Bảo Bối, em có nghe thấy không? Em ra đây, về nhà với anh.”
Khuôn mặt Diệp Tỉnh An đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ ngầu, ánh mắt rực lửa, anh tức giận quát to làm kinh động đến Điền Bảo Bối đang chuẩn bị uống thuốc, cô vội vàng đi ra, đứng ở cầu thang nhìn xuống, thấy Diệp Tỉnh An như vậy không khỏi sửng sốt.
Cửu thúc đột nhiên đứng dậy, nhìn lên lầu: “Thím Trương, giúp tôi trông con bé.”
Diệp Tỉnh An bị bảo vệ ngăn lại, bởi vì uống say nên không có sức lực, nhưng anh vẫn mạnh mẽ xông về phía trước: “Em xuống đây cho anh!”
Điền Bảo Bối bị anh quát to, lui về phía sau vài bước, nhìn anh chăm chú một hồi lại cảm thấy đau lòng, Diệp Tỉnh An giống như trở thành một người khác, râu ria xồm xoàm, tóc tai xốc xếch, quần áo cũng nhăn nhúm, không biết đã bao lâu không thay.
Điền Bảo Bối nhíu mày, không nhịn được đi xuống một bước, kết quả lại bị thím Trương giữ chặt cánh tay.
Mà dưới lầu, Cửu thúc cũng ra hiệu cho bảo vệ buông tay Diệp Tỉnh An ra, sau đó ông đi tới trước mặt Diệp Tỉnh An, không có ai kìm chế, Diệp Tỉnh An vọt về phía trước.
Cửu thúc xông tới một bước, đột nhiên vượt qua, đấm cho anh một quyền, nắm đấm chạm vào mặt kêu lên một tiếng, trên lầu, Điền Bảo Bối sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại.
Diệp Tỉnh An sững sờ, tiếp theo là ngây dại, anh lảo đảo lắc lư, miễn cưỡng đứng dậy, Cửu thúc đợi một lúc lại nhảy lên, cho anh thêm một, hai, ba cái bạt tai, dọa Điền Bảo Bối đứng trên lầu sợ hãi rụt cổ.
Cái bạt tai này hoàn toàn thức tỉnh Diệp Tỉnh An, ánh mắt ảo não có chút tan rã, nhìn thấy Cửu thúc thì xẹt qua một tia sợ hãi, Cửu thúc đứng chắp tay sau lưng, không ngẩng đầu nhìn anh, lui lại mấy bước.
“Tỉnh rượu chưa?”
“Cửu, Cửu thúc. . . . “ Diệp Tỉnh An không còn bộ dạng say rượu.
“Đồ vô dụng, say khướt còn dám đến đây, muốn chết phải không?”
“Không có, thật xin lỗi. . . . Cửu, Cửu thúc.” Đầu lưỡi Diệp Tỉnh An thắt lại.
“Đàn ông say rượu thì không sao, nhưng vì đàn bà mà say rượu thì thật mất thể diện.” Cửu thúc tức giận đến nỗi râu cũng dựng ngược, nhìn chằm chằm vào anh: “Hơn nữa, không phải con muốn ly hôn hay sao? Ta thành toàn cho con, con tới đây quậy phá cái gì? Đừng có mà làm loạn, nghỉ.”
“Vâng.” Diệp Tỉnh An đứng thẳng lưng, đột nhiên duỗi chân một cái.
“Tiểu hỗn đản, con đang dẫm lên chân ta.”
“Đúng, a, thật xin lỗi.” Ánh mắt Diệp Tỉnh An sững sờ, lại duỗi chân ra hướng khác.
“Lại đạp chân kia rồi.”
Diệp Tỉnh An bị dọa sợ đến mức không biết phải nói gì.
“Thôi, không cần nghỉ.” Cửu thúc lắc đầu hỏi: “Hôm nay con tới đây là có chuyện gì?”
Diệp Tỉnh An xuôi xuôi đầu lưỡi, nói từng câu từng chữ: “Con. . . . .con muốn mang Điền Bảo Bối về nhà.”
Cửu thúc giơ tay ra, người giúp việc lập tức đem tẩu thuốc đặt vào tay ông, Cửu thúc hít một hơi, nói: “Ta đã nói rồi, để cho Bảo Bối ở đây dưỡng thai, tránh cho hai đứa gây gổ ảnh hưởng đến thai nhi.”
“Con sẽ không. . . . . . . .sẽ không cãi nhau với cô ấy nữa.”
“Không cần thiết, dù sao sau này cũng sẽ ly hôn, hiện tại ở đây lãng phí thời gian làm cái gì?”
“Không muốn, con không muốn ly hôn.”
“Tại sao?”
“Con. . . . . “ Diệp Tỉnh An do dự.
“Con xem hôn nhân là cái gì? Muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn à, ban đầu để cho hai đứa kết hôn, bây giờ lại phiền toái như vậy, ta không đồng ý, trừ khi cho ta một lý do, nếu không cuộc hôn nhân này. . . .không thể không kết thúc.”
Cửu thúc hừ một tiếng, xoay người hạ lệnh: “Lão Mã, mời Đại thiếu gia đi ra ngoài, thím Trương, mang con bé quay về phòng, không có lệnh của ta, dám đi ra ngoài, phạt chạy mười vòng, bụng to cũng phải chạy.”
Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối nghe vậy, ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi Cửu thúc rời đi, Diệp Tỉnh An không có đi xa, mà là ngồi xuống ven đường.
Lý do để không ly hôn? Anh phải nói như thế nào với Cửu thúc đây? Tại sao anh lại không muốn ly hôn?
Mặc dù Cửu thúc không chịu thả Điền Bảo Bối, nhưng vẫn nhân từ, không nói chuyện ly hôn cho người nhà họ Điền biết.
Điền Bảo Bối là hòn ngọc quý của nhà họ Điền, nếu bọn họ biết cô bị ủy khuất như vậy, bảo đảm cũng sẽ đồng ý để cho hai người ly hôn, dù sao ước nguyện ban đầu của Cửu thúc là hy vọng hai người hòa thuận, cho nên trừ mình ra, ông không muốn có những thế lực khác tham gia.
Thế là lúc Diệp Tỉnh An tới Điền gia thăm hỏi, mọi người trong nhà đối với chàng con rể xuất chúng này đều hết sức nhiệt tình, anh tính toán sau khi cùng ăn cơm với mọi người xong thì sẽ đi xem phòng của Điền Bảo Bối, đây cũng là mục đích của chuyến đi lần này.
Biết cô lâu như vậy, anh cũng chưa từng bước tới căn phòng của cô, lần này anh tới là muốn hiểu thêm về cô một chút, sau đó tìm một lý do để có thể thuyết phục Cửu thúc.
May mắn là, lần này Diệp Tỉnh An đúng là tìm được lý do, ở trên giá sách, anh nhìn thấy một quyển sổ bọc da dày, bởi vì phía trên không viết gì cả, anh hiếu kỳ cầm lấy cuốn sách, mở ra xem mới phát hiện là nhật ký của Điền Bảo Bối.
Trang giấy đã có chút ố vàng, góc dưới bên phải viết tên Điền Bảo Bối, kế bên còn có một hình vẽ xấu xí, một cô bé nhỏ nhắn đang đứng nghiêm trang.
Anh lật ra trang thứ hai, nhìn thấy vẫn là cô bé đó, chỉ là động tác khác nhau.
Diệp Tỉnh An đoán ra được đây là cái gì, anh đem các trang giấy xếp ngay ngắn rồi lật một phen, quả nhiên thấy bên góc phải của mỗi tờ giấy đều có vẽ một cô bé, lật nhanh khiến cho động tác của cô bé thay đổi, cô đánh một bài quyền Teakwondo thật đẹp mắt.
Diệp Tỉnh An không nhịn được bật cười, cảm giác phong cách này rất phù hợp với Điền Bảo Bối, xem xong một hồi những bức vẽ liên hoàn, anh mới từ từ mở từng trang nhật ký, bắt đầu đọc trang đầu tiên, vẻ mặt anh bình thản, người khác nhìn vào không thể đoán được trong nhật ký có viết điều gì không ổn.
Nhưng đọc đến mấy trang sau, vẻ mặt Diệp Tỉnh An liền thay đổi, chữ của Điền Bảo Bối thật khó coi, mỗi ngày cô ghi nhật ký đều rất ngắn gọn, cũng rất đơn giản, không dùng bất kỳ từ ngữ khó hiểu nào, vậy mà nội dung mỗi ngày được viết ngắn gọn trong từng trang nhật ký đều có liên quan đến anh.
Ngày mười hai tháng ba.
Hôm nay đại học Lam Cầu thi đấu, học trưởng là đội trưởng sao? Cũng đúng, học trưởng cao như vậy nên làm đội trưởng cũng phải thôi.
Ngày mười ba tháng ba.
Hôm qua xem trận đấu bóng thật không vui tí nào, bởi vì đội trưởng đội cổ vũ là một cô gái, cô ấy còn mua nước cho học trưởng.
Thật ngu ngốc, cô ấy không biết học trưởng không hề thích uống đồ uống có ga hay sao?
Nhưng quan trọng là học trưởng lại uống, thật đáng ghét, mình đem nước suối vừa mua đổ cho con chó uống rồi.
Khóe miệng Diệp Tỉnh An co rút, tiếp tục đọc.
Ngày năm tháng tư.
Tết thanh minh nên được nghỉ, chạy đến trường đại học tìm học trưởng, lại gặp một người tỏ tình với mình.
Thật là, ngu ngốc, không biết tôi chỉ thích một mình học trưởng thôi sao? Đánh cho cậu ta khóc lóc chạy về tìm ba mẹ luôn.
Ngày mười chín tháng năm.
Hôm nay mình nghe thấy Cửu thúc và cha bàn chuyện hôn ước.
Nếu như sau này học trưởng có thể kết hôn với mình thì thật tốt, mình sẽ cố gắng làm cho ngực to hơn, cố lên, cố lên!!!
Ngày một tháng sáu.
Hôm nay Cửu thúc nói học trưởng dẫn mình đi công viên, học trưởng có vẻ không vui.
Mình nói với anh ấy chuyện hôn ước, bộ dạng của học trưởng giống như là không thể chấp nhận được, hừ, mình đánh cho anh ấy khóc chạy đi tìm ba mẹ luôn.Diệp Tỉnh An chợt nhớ lại lần đó, ở công viên trò chơi, anh không giải thích được liền bị Điền Bảo Bối đánh cho một trận, bây giờ nghĩ lại, lại không có cảm giác tức giận, chẳng qua chỉ là cảm thấy rất kỳ quái.
Quyển nhật ký này đại biểu cho cái gì? Điền Bảo Bối vẫn luôn thầm mến mình? Anh khép quyển nhật ký lại, chân mày vặn thành hình chữ xuyên (川),như vậy tại sao cô còn quyết tâm muốn ly hôn?
Diệp Tỉnh An cảm thấy đầu gối có chút đau nhức, anh hít sâu một hơi, sau đó ngồi lên chiếc giường nhỏ của Điền Bảo Bối.
Anh ngơ ngác cầm quyển nhật ký trên tay, ngẩn ngơ một hồi lâu, quyển nhật ký rất dày, hầu như trang nào cũng có tên anh.
Sau khi kết hôn chớp nhoáng trôi qua, Diệp Tỉnh An yên tĩnh ngồi nhớ lại, quả thật Điền Bảo Bối cũng không nhắc đến chuyện ly hôn với anh, chỉ có lần đó ở trong nhà của Cửu thúc, sau khi cô đề cập tới kế hoạch sinh con, thái độ của cô giống như thay đổi rất nhanh, hiện tại Diệp Tỉnh An mới phát giác có cái gì đó không đúng, hay là mục đích cô làm vậy không phải bởi vì ly hôn? Một người phụ nữ cố gắng mang thai, chẳng lẽ muốn để cho con của mình có một gia đình không hoàn chỉnh sao? Hay là cô muốn dùng đứa bé để giữ anh lại?
Cái ý nghĩ này càng làm cho sắc mặt Diệp Tỉnh An trở nên khó coi, bàn tay anh đang cầm nhật ký cũng run lên.
Trực tiếp như thế làm anh đột nhiên cảm nhận được tâm tư của Điền Bảo Bối, Diệp Tỉnh An cảm thấy thật bất ngờ, không kịp chuẩn bị, tay chân luống cuống, trái tim anh có cảm giác là lạ, hốc mắt lại một lần nữa bắt đầu nóng lên.
Ngồi trong phòng của cô một hồi lâu, Diệp Tỉnh An đột nhiên đứng lên, đem cuốn nhật ký ôm vào trong ngực, rời khỏi Điền gia, chạy thẳng tới nhà của Cửu thúc.
Đến nơi, sau khi dừng xe, anh lại sờ sờ quyển nhật ký, cẩn thận đặt vào trong xe, sau đó chuẩn bị bước xuống chịu chết.
Nhấn chuông cửa, chờ đợi, mở cửa, đóng cửa, theo quy trình, Diệp Tỉnh An lại một lần nữa nhìn cánh cửa trơ trọi.
Nhưng mà lần này anh lại nhấn chuông một lần nữa, nói to vào ống điện thoại: “Nói với Cửu thúc, tôi tới là để cho ông ấy một lý do.” Lần này cửa mở ra, người giúp việc không đóng cửa lại nữa mà là dẫn anh vào nhà.
Cửu thúc vẫn như cũ ngồi trên xích đu, tay cầm cái tẩu thuốc, Diệp Tỉnh An bước tới, sửa sang lại quần áo, đứng nghiêm trang chờ đơi.
Đợi một lúc, Cửu thúc mới mở miệng: “Nói đi, lý do?”
Diệp Tỉnh An hít sâu một hơi, ở trong lòng sắp xếp lại một chút lời giải thích của mình, sau đó mở miệng: “Con. . . . . .”
Lúc này đột nhiên thím Trương chạy xuống lầu: “Lão gia, không xong rồi, Bảo Bối, cô ấy. . . . . . “
Diệp Tỉnh An khẩn trương: “Bảo Bối thế nào?”
Thím Trương nhìn anh một cái, sau đó gấp gáp nói với Cửu thúc: “Điền Bảo Bối cảm thấy không thoải mái, còn có. . .còn có chảy máu một chút.”
Cửu thúc đột nhiên đứng lên: “Sao lại như vậy?”
Thím Trương gấp đến mức ấp úng, không nói được gì.
Ngược lại Diệp Tỉnh An không nhịn được, nhấc chân chạy lên lầu, kết quả vừa mới đi được mấy bước liền bị Cửu thúc kéo lại, ông dùng sức kéo tay anh: “Con định làm gì?”
Diệp Tỉnh An lảo đảo mấy bước, gấp gáp nói: “Cô ấy. . . cô ấy không thoải mái.”
Cửu thúc gõ gõ cái tẩu thuốc: “Nó không thoải mái thì liên quan gì đến con? Hai đứa sẽ phải ly hôn.”
Diệp Tỉnh An gấp đến độ cắn răng: “Con sai rồi, Cửu thúc, con sẽ không bao giờ. . .nói ly hôn nữa, không cãi nhau nữa, bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này có được hay không? Đi xem Bảo Bối trước đã, con có nghe bác sĩ nói phụ nữ có thai mà chảy máu là nghiêm trọng lắm.”
Cửu thúc lắc lắc đầu: “Con không thể gặp con bé.”
Lông mày của Diệp Tỉnh An cũng dựng lên: “Tại sao?”
Cửu thúc vuốt vuốt tay: “Lý do, lý do con không muốn ly hôn là gì?”
Diệp Tỉnh An điều chỉnh hô hấp, yên lặng một lát đột nhiên nói to: “Cửu thúc, đủ rồi, nằm trên lầu không phải là vợ của chú, cho nên chú không quan tâm, bây giờ là lúc để hỏi lý do sao? Nếu như Bảo Bối và đứa bé xảy ra chuyện, cái lý do chó má gì đó còn quan trọng nữa sao?”
Anh lách người bước về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Cửu thúc cũng đỏ lên: “Chú muốn lý do có phải không, con nói cho chú biết, con không ly hôn là bởi vì con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con.”
“Con dám nói như vậy với ta?”
“Ai cũng không thể ngăn cản con đem cô ấy trở về, chú cũng không được.”
“Con. . . cái thằng hỗn đản này. . . “
“Nếu như Bảo Bối và đứa bé xảy ra chuyện gì, cho dù là Cửu thúc người. . . . . .” Anh híp mắt một cái, trong mắt lóe ra một tia sát khí.
Trong nháy mắt, người từng trải như Cửu thúc cũng cảm nhận được, nếu như mình tiếp tục ngăn cản, thằng bé này thật sự sẽ xông lên cắn chết ông.
Diệp Tỉnh An hét to rồi chạy một mạch lên trên lầu, mà lần này Cửu thúc cũng không ngăn cản anh, cũng không cần thiết phải ngăn cản nữa, bởi vì ông đã đạt được mục đích, thế là Cửu thúc chậm rãi xoay người, ngậm tẩu thuốc ngồi xuống xích đu.”
Mà bên kia, Diệp Tỉnh An xông lên lầu hai, sau khi tìm được phòng của Điền Bảo Bối lại ngây ngốc đứng tại chỗ, sao không nhìn thấy chảy máu ở đâu?
Điền Bảo Bối đang đứng trong phòng, hai tay đặt lên trên bụng, hoàn toàn không có việc gì.
Diệp Tỉnh An vừa thấy cô liền xông tới, quan sát cô từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng sờ sờ qua một lần, sau đó đỡ bả vai của cô, chau mày hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Có chảy máu không? Cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”
Điền Bảo Bối ngoan ngoãn để anh tra hỏi, ánh mắt ngây ngốc nhìn Diệp Tỉnh An.
Diệp Tỉnh An còn tưởng rằng cô có chỗ nào không thoải mái, thế là trong lòng anh gấp gáp, quơ quơ bàn tay hỏi cô: “Này, Điền Bảo Bối, em nói cho anh nghe không thoải mái chỗ nào? Rất khó chịu phải không? Anh đưa em đến bệnh viện nhé?” Vừa nói xong liền xoay người ôm lấy cô.
Điền Bảo Bối bỗng dưng kéo tay anh.
Diệp Tỉnh An ngước mắt, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?” Điền Bảo Bối mím môi, khóe mắt có chút ướt át: “Học trưởng, anh vừa mới nói. . . . . .yêu em?”
Động tác của Diệp Tỉnh An cứng đờ, chậm rãi đứng thẳng lưng, híp mắt nhìn cô một hồi: “Em không có chỗ nào khó chịu sao?”
Điền Bảo Bối hít hít lỗ mũi, nước mắt càng ngày càng nhiều, nhưng cô không trả lời anh.
Diệp Tỉnh An nhíu mày, đột nhiên hiểu ra: “Thì ra là em và Cửu thúc dàn xếp, hai người tính kế anh.” Diệp Tỉnh An hạ tay đang đỡ vai cô: “Thật ra lúc đầu chuyện mang thai để ly hôn là giả phải không? Em căn bản không có ý định mang thai rồi sẽ ly hôn đúng không?”
Nhìn sắc mặt Điền Bảo Bối từ từ tái nhợt, anh gật đầu nói: “Em vừa mới hỏi có phải anh yêu em hay không đúng không? Được, anh nói cho em biết, Điền Bảo Bối. . . . . .”
Điền Bảo Bối nhắm chặt mắt lại, giống như là đang chờ tuyên án tử hình.
Diệp Tỉnh An nói: “Yêu, anh yêu em, em thắng rồi, bây giờ anh yêu em như vậy, cũng có thể nói là từ khi bắt đầu anh đã thích em, nhưng anh không nhận ra điều đó, cũng như không hề biết rằng em cũng yêu anh, thế nào? Em hài lòng chưa? Em xem bộ dạng của anh bây giờ, không có em, mỗi ngày anh sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, Điền Bảo Bối, đúng như em mong muốn rồi phải không?”
Sau khi nói xong, Diệp Tỉnh An thấy Điền Bảo Bối giật mình nhìn anh, nâng đôi mắt to ngập tràn nước mắt làm trái tim anh mềm nhũn, vòng tay ôm lấy cô, đem thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực, Diệp Tỉnh An khom người ôm cô, hít một hơi thật sâu.
Điền Bảo Bối thút thít một cái, nhịn một hồi cũng không còn nhịn được nữa, cô òa khóc, càng khóc càng khổ sở, khóc đến ướt hết bờ vai anh.
Diệp Tỉnh An thở dài một cái, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Thật ngốc, nhiều năm như vậy tại sao lại không chịu nói ra? Tại sao lại làm cho bản thân mình khổ sở như vậy. . . .” Anh chớp chớp mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Thật xin lỗi, Bảo Bối, chúng ta không ly hôn nữa, có được hay không?”
Điền Bảo Bối không nói nên lời, mạnh mẽ gật đầu.
Diệp Tỉnh An yên lặng ôm cô, ôm cho đến khi cô gái trong ngực anh dần dần tỉnh táo trở lại.
Sau khi hai người bình tĩnh lại, Điền Bảo Bối nghĩ đến một vấn đề: “Đúng rồi, học trưởng, Cửu thúc dưới lầu. . . . . . .”
Con ngươi của Diệp Tỉnh An trong nháy mắt phóng to, chết rồi, Cửu thúc!
Đang nghĩ đến đó, sau lưng hai người vang lên một âm thanh lạnh buốt: “Thằng nhóc hỗn đản. . . . “
Cả người Diệp Tỉnh An run lên, nhanh chóng buông Điền Bảo Bối ra, sau đó nâng cằm của cô hôn xuống vài cái, dùng sức ôm lấy bả vai của cô, tiếp theo anh nhón chân, nghiêng người bỏ chạy.
Diệp Tỉnh An như một làn khói chạy thật xa, giống như sợ rằng chỉ cần chậm một bước anh sẽ bị Cửu thúc rút gân lột da, sau khi bóng dáng anh biến mất, xa xa còn vang tới giọng nói của anh: “Điền Bảo Bối, anh yêu em!”
Điền Bảo Bối mím mím môi, không nhịn được bật cười.
Một năm sau, vào một ngày nọ, trong ngôi nhà thủy tinh lại bộc phát chiến tranh gia đình lần thứ N.
Hiện tại, ranh giới phân cách đã được loại bỏ, các thiết bị cũng được bố trí thay đổi, đem phong cách đơn giản cùng đáng yêu kết hợp lại, biến thành ngôi nhà ấm áp của Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối.
Chỉ là lần này, nhà thiết kế tỉ mỉ trang hoàng lại phòng ốc cũng không làm cho đôi vợ chồng này yêu thích, hai người bọn họ cãi nhau, vẫn như cũ vớ được cái gì cũng coi là “vũ khí”, cầm lên ném vào người đối phương, đáng sợ đến mức chỉ thiếu điều không đem đứa bé ném vào người.
Mà con của bọn họ, Tiểu Diệp Tử giống như đã quen với phản ứng của cha mẹ.
Chưa tới một tuổi nên bé không biết cái gì gọi là sợ hãi, vừa nhìn ba mẹ gây gổ vừa gặm ngón chân cười khúc khích.
Tiểu Diệp Tử ngồi cạnh bức tường thủy tinh, ôm chân bé xíu điên cuồng mà gặm, nước miếng chảy xuống ướt đẫm áo sơmi nhỏ, bé vừa gặm chân, vừa nhìn mẹ Bảo Bối đuổi theo papa Diệp Tỉnh An hung hăng đánh, mỗi lần bị tập kích bất ngờ, Diệp Tỉnh An sẽ gào lên mà khóc, còn Tiểu Diệp Tử thì vui vẻ cười đến híp mắt.
“Em mà đánh nữa anh sẽ ly hôn với em.”
“Tốt, lại muốn ly hôn phải không? Anh ly hôn đi, ly hôn đi.”
“Ly hôn thì thế nào? Em có tiếp tục sinh con trai cho anh không?”
“Không, lần này nếu sinh thì sẽ sinh con gái có được không?”
“Coi như xong, sinh con gái ra chẳng may nó cũng dã man giống như em, vậy thì anh sống như thế nào?”
“Trọng điểm bây giờ là sinh con trai hay con gái sao?”
“Em và anh cãi nhau thì có trọng điểm bao giờ? Trọng điểm là dựa vào suy nghĩ của đầu óc, mà em căn bản là không có đầu óc.”
“Diệp, Tỉnh, An!!!”
“Gọi anh là học trưởng.”
“Lúc đầu không phải là không muốn cho em gọi như vậy sao? Anh thật hay thay đổi.”
“Em đến cả tên mình cũng còn thay đổi được, anh thỉnh thoảng thay đổi một lần thì thế nào?”
“Trọng điểm không phải là tên nữa.”
“Trọng điểm là em không có đầu óc.”
“A a a a!” Điền Bảo Bối chợt nổi điên, nhảy lên lưng Diệp Tỉnh An mà đánh.
“Dừng tay, em. . . cái người phụ nữ độc ác này. . . . .A a, dừng tay!”
Tiểu Diệp Tử nhìn thấy cha bị đánh, nhe răng cười khanh khách, thanh âm non nớt, cười đến lộ ra hàm răng ngắn ngắn thẳng tắp, còn có hai má lúm đồng tiền.
Diệp Tỉnh An nhìn thấy con mình cười, nói: “Xem em dạy con thế nào kìa.”
“Tiểu Diệp Tử thì như thế nào? Hay là anh xem hai mẹ con em đều không vừa mắt?”
“Thấy cha mình bị đánh mà nó còn cười vui vẻ như vậy.”
“Đó là bởi vì nó có gen di truyền tính xấu của anh, lúc bú sữa nó đều cắn muốn rớt ngực em.”
“Thật à?”
“Ừ, anh xem đi.”
“Quả thật là có một vết cắn nhỏ, em có đau không?”
“Ừ, đau muốn chết, chồng à.”
“Ngoan, để chồng liếm liếm cho em.”
Tiểu Diệp Tử nhìn thấy sắc mặt hai người thay đổi, kêu lên một tiếng kháng nghị.
Diệp Tỉnh An nhìn sang, bày ra vẻ mặt hung thần ác sát: “Tiểu tử thúi, con dám cắn vợ của ba, xem ba trừng phạt con thế nào.” Nói xong liền khom người tiến tới, đột nhiên ôm lấy người Tiểu Diệp Tử nâng lên cao, Tiểu Diệp Tử cười khanh khách, vui vẻ quơ quơ cánh tay.
Diệp Tỉnh An cũng cười theo, nhưng ngoài miệng lại nói: “Nói, còn dám cắn nữa hay không? Ba bị đánh còn dám cười hay không? Sau này còn dám đái dầm nữa hay không? Ừ, ừ?”
Tiểu Diệp Tử cười hét đến chói tai, Điền Bảo Bối đứng im, nhìn hai cha con nói chuyện cũng mỉm cười.
Chiến tranh gia đình lần thứ N cứ như vậy kết thúc.