Gần tám rưỡi, họp lớp cuối cùng cũng xong.
Điền Bảo Bối kiên trì gượng ép nở nụ cười trên mặt, chào tạm biệt với mọi người, sau đó lên xe về nhà.
Sau khi lên xe, Điền Bảo Bối thở dài xoa xoa bụng, giống như cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt nói với Diệp Tỉnh An: “Học trưởng, tôi đói bụng rồi, chúng ta đi mua hoành thánh về ăn đi.
Buổi tối cô cũng chưa ăn gì, cảm thấy thức ăn thật nhiều dầu mỡ, bây giờ lại thèm ăn hoành thánh, chỉ nghĩ thôi cũng muốn chảy nước miếng, ai da, càng nghĩ càng thèm.
Diệp Tỉnh An vòng vô lăng, cười lạnh nói: “Không phải vừa mới ăn uống rất vui vẻ sao?”
Điền Bảo Bối cau mày lầu bầu: “Tôi có ăn cái gì đâu?”
Diệp Tỉnh An hừ một tiếng: “Đúng vậy, không có ăn cái gì, bận cùng người khác nói chuyện.”
Điền Bảo Bối nhăn mũi, quay đầu nhìn anh: “Anh làm sao vậy? Nói chuyện thật kỳ lạ.”
Diệp Tỉnh An tức giận nói: “Tôi nói chuyện kỳ lạ, vậy còn cô hồng hạnh xuất tường thì sao? Muốn ăn hoành thánh mới nghĩ tới tôi, lúc nãy cô ở đâu? Sao không tìm Từ Hàng mua cho cô?”
Điền Bảo Bối ngẩn người, sau đó kinh ngạc nói: “Anh nói gì vậy? Tôi chỉ muốn ăn hoành thánh, anh lôi Từ Hàng vào đây làm gì? Tôi nói này học trưởng, sao anh cứ gây khó dễ với Từ Hàng vậy? Không phải là anh đang ghen đó chứ?”
Điền Bảo Bối càng nói càng kích động, vừa rồi cô chỉ nói lẫy nhưng hoàn toàn chạm đến ngòi nổ của Diệp Tỉnh An.
Cơn tức giận nháy mắt dâng lên, đột nhiên anh giẫm mạnh chân ga, tiếng phanh xe chói tai vang lên khiến Điền Bảo Bối bật người về phía trước.
Nếu không thắt đai an toàn chắc cô cũng lao vào kính chắn gió trước mặt rồi, Điền Bảo Bối mở to mắt, khiếp sợ thở hổn hển một hồi lâu, tức giận nhìn sang Diệp Tỉnh An quát: “Anh làm gì vậy?”
Không biết có phải vì nguyên nhân bất chợt này hay không, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, hình như là say xe, thế là cô liếc nhìn Diệp Tỉnh An một cái, sau đó che miệng quay đầu.
Diệp Tỉnh An buông tay lái, trợn mắt nhìn về phía Điền Bảo Bối: “Tôi mà ghen à? Điền Bảo Bối, cô cũng quá coi trọng bản thân đi, sao tôi phải ghen, chẳng qua vì cô là người mang thai con của tôi, nếu không phải vì đứa bé, cô có cùng chó hay mèo ở chung một chỗ tôi cũng không quan tâm.”
Anh nói một cách tàn nhẫn, sau đó hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười, quay đầu đi: “Buồn cười, tôi mà ghen sao? Thật buồn cười.”
Điền Bảo Bối sững sờ, ngây ngốc che miệng, cô ôm ngực hít thở vài cái một cách khó khăn, sau đó quay đầu đi chỗ khác, con ngươi to tròn ngập tràn nước mắt.
Diệp Tỉnh An cũng phát giác vừa rồi mình nói hơi quá đáng, sắc mặt anh cứng đờ, nhưng vẫn như cũ không nói gì, chỉ cứng ngắc xoay đầu.
Điền Bảo Bối đưa tay ôm ngực, cảm giác buồn nôn càng lúc càng mãnh liệt.
Hai người im lặng một hồi, Diệp Tỉnh An dùng sức giẫm chân ga, chuẩn bị khởi động xe, nhưng vừa mới nổ máy, Điền Bảo Bối đột nhiên tháo dây an toàn, mở cửa lao xuống xe.
Diệp Tỉnh An sững sờ, vội vàng tắt máy, nhoài nửa người ra khỏi xe: “Điền Bảo Bối, cô quay trở về cho tôi!”
Ban đêm ở đây yên tĩnh, tiếng Diệp Tỉnh An gầm lên vang vọng khắp ngã tư đường.
Điền Bảo Bối che miệng chạy ra xa, cho đến khi thật sự chạy hết nổi nữa mới dừng lại, tay chống đầu gối, hơi thở gấp gáp.
Điền Bảo Bối quay đầu lại nhìn thoáng qua, Diệp Tỉnh An cũng không có đuổi theo, cô dậm chân tại chỗ, sau đó ngồi sụp xuống, cũng không úp mặt vào cánh tay nữa mà giơ hai tay nâng mặt, bắt đầu khóc to.
Cãi nhau với Diệp Tỉnh An đã nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cô cảm thấy uất ức như ngày hôm nay, cô giống như một đứa trẻ ngồi khóc ven đường, nhưng không biết vì sao mình lại khóc, Diệp Tỉnh An luôn nói mấy câu làm tổn thương người khác, nhưng gần đây anh đã thay đổi rất nhiều, hôm nay lại đột nhiên nói như vậy với cô, thật sự làm cô cảm thấy rất đau lòng.
Hơn nữa hôm nay cô rất mệt, lại còn. . . . . . . . . muốn ăn hoành thánh nữa.
Nước miếng cùng nước mắt của Điền Bảo Bối thi nhau tuôn, cô móc điện thoại gọi cho quản gia nhà họ Điền kêu lái xe tới đón mình, mười mấy phút sau, xe của Điền gia đã tới, cô nói tài xế chạy đến chỗ bán hoành thánh, còn để cho tài xế trả tiền, sau đó liền mang hoành thánh trở về ngôi nhà thủy tinh.
Về đến nhà mà Điền Bảo Bối vẫn còn chưa khô nước mắt.
Cô mang hoành thánh vào phòng bếp, sau đó đem hoành thánh đổ vào tô.
Diệp Tỉnh An nghe thấy động tĩnh liền chạy xuống núp ở một góc lén lút nhìn, anh trông thấy một mình Điền Bảo Bối ngồi ăn hoành thánh thật đáng thương, cô ăn từng miếng từng miếng, vừa ăn vừa lau nước mắt, nước mũi, làm cho người khác cảm thấy đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Trong lòng Diệp Tỉnh An mềm nhũn, bước từng bước xuống cầu thang, nhưng rất nhanh liền thu chân trở lại. Không được! Anh không thể nhận thua, Điền Bảo Bối suy nghĩ nhiều quá, lại có thể cho là anh ghen? Nói giỡn, bây giờ anh mà đi xuống lầu chẳng phải càng làm cho cô nghĩ rằng mình để ý đến cô hay sao?
Diệp Tỉnh An lại quay về chỗ cũ, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, đây chính là Điền Bảo Bối, người lúc nào cũng cãi nhau với anh, nhiều năm như vậy, có câu nói độc ác nào mà anh chưa từng nói qua, Điền Bảo Bối cũng không có chuyện gì, chắc chắn lần này cũng sẽ như vậy, nếu như bây giờ anh đi xuống ngược lại sẽ làm hư cô.
Sau khi đã quyết, Diệp Tỉnh An nặng nề gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng anh vừa mới bước một bước, đột nhiên nghe tiếng Điền Bảo Bối mắc nghẹn ho khan.
Diệp Tỉnh An chau mày, đứng yên tại chỗ.
Điền Bảo Bối chưa phát hiện ra anh, vẫn cúi đầu tiếp tục ăn, tuy trong lòng ủy khuất nhưng lại cảm thấy hoành thánh này ăn thật sự rất ngon.
Diệp Tỉnh An đứng trên lầu, không nhịn được cười cười, thầm mắng cô là đồ tham ăn.
Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối quen biết hai mươi năm, chiến tranh vô số lần, nhưng chưa có lần nào chiến tranh lâu như vậy.
Lần này phạm vi chiến tranh tương đối rộng, bao gồm không cãi nhau, cũng không nói chuyện với nhau. Lúc trước bất kể bọn họ có chiến tranh kịch liệt như thế nào, rất nhanh sẽ có vài lần cãi vã xuất hiện, làm cho bọn họ quên mất lý do chiến tranh ban đầu.
Nhưng lần này không giống như vậy, cả tuần bọn họ không nói chuyện, chủ yếu là Điền Bảo Bối không quan tâm đến Diệp Tỉnh An nữa, Diệp Tĩnh An cảm thấy tức giận, liền mua vé máy bay đi du lịch nước ngoài, kết quả đi được mấy ngày đã cảm thấy chán, lại quay trở về, phát hiện Điền Bảo Bối vẫn không thèm để ý tới anh.
Tính đi tính lại, bọn họ không nói chuyện với nhau đã nửa tháng rồi.
Diệp Tỉnh An suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nguyên nhân chiến tranh lần này thật sự không nghiêm trọng như vậy, tại sao Điền Bảo Bối lại tức giận đến mức này, không thèm để ý đến anh?
Ngày qua ngày, cơn tức giận của Diệp Tỉnh An dần dần biến thành lo lắng, anh không ngừng suy nghĩ Điền Bảo Bối rốt cuộc là bị làm sao, trong lúc suy nghĩ, Diệp Tĩnh An cũng nhiều lần tìm cách lấy lòng Điền Bảo Bối, nhưng cô chỉ phản ứng lạnh nhạt, Diệp Tỉnh An bướng bỉnh, cũng không nể mặt nói chuyện với cô nữa.
Giống như bây giờ, Diệp Tỉnh An im lặng ngồi ở một bên ghế sofa, điều chỉnh hô hấp của mình, Điền Bảo Bối thì ngồi ở một bên còn lại đang ăn hoành thánh.
Sau khi ăn xong, cô đem nước hoành thánh húp sạch sành sanh, Diệp Tỉnh An ngồi một bên nhìn cô nghĩ thầm, gần đây sức ăn của cô quả thực rất lớn, nhất là hoành thánh, cách vài ngày sẽ mua về ăn, làm cho khắp nơi trong căn phòng tràn ngập hương vị của hoành thánh, hiện tại Diệp Tỉnh An nghe thấy mùi cũng muốn phun, nhưng không đợi tới lượt anh, Điền Bảo Bối đã có cảm giác buồn nôn trước.
Điền Bảo Bối ôm ngực, trợn to hai mắt, vẻ mặt như muốn ói, cô lấy tay che miệng, buông chén xuống, chạy vào toilet, kế tiếp Diệp Tỉnh An chỉ nghe tiếng cô nôn mửa.
Diệp Tỉnh An dài cổ ngóng, càng ngóng càng dài, thiếu chút nữa thì bò lên sofa mà nhìn, đến khi trong toilet có tiếng xả nước, anh mới nhanh chóng ngồi trở lại, sửa sang quần áo, dáng vẻ bình tĩnh.
Sắc mặt Điền Bảo Bối trắng bệch, ngồi trở về chỗ cũ, vỗ vỗ nhẹ lên ngực, hô hấp có chút hỗn loạn.
Diệp Tỉnh An nhìn cô vài lần, đấu tranh tư tưởng một hồi, không nhịn được lên tiếng: “Cô gần đây làm sao vậy? Cứ ăn xong rồi ói, thật lãng phí thức ăn.”
Không những thế lại còn hay nóng nảy tức giận, Diệp Tỉnh An cảm thấy gần đây Điền Bảo Bối thay đổi thật nhiều.
Điền Bảo Bối trừng mắt nhìn anh, không muốn trả lời, nhưng im lặng một hồi, sắc mặt cô khẽ biến, ngồi thẳng người, sau đó kinh ngạc nhìn Diệp Tỉnh An.
Diệp Tỉnh An bị cô nhìn có chút run rẩy, nhích về phía sau, chớp mắt vài cái: “Tôi không có ý gì, tôi chỉ quan tâm cô thôi, tôi không muốn cãi nhau với cô.”
Lời còn chưa nói xong, cô liền bổ nhào tới trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt gần kề, Diệp Tỉnh An theo phản xạ ôm đầu: “Không được đánh vào mặt.”
Điền Bảo Bối chép chép miệng vài cái, kéo tay Diệp Tỉnh An xuống: “Aizzz, tôi không có đánh anh.”
Diệp Tỉnh An vẻ mặt hoài nghi nhìn cô: “Vậy cô định làm gì?”
Vẻ mặt Điền Bảo Bối đang lạnh nhạt dần dần trở nên hưng phấn: “Học trưởng, gần đây tôi hay có cảm giác buồn nôn có phải không?”
Diệp Tỉnh An gật gật đầu.
Điền Bảo Bối cắn cắn ngón tay, ánh mắt tỏa sáng: “Ăn cũng rất nhiều phải không?” Diệp Tỉnh An nhìn thấy cô hưng phấn tươi cười mà trong lòng xao động, lúc này mới phát hiện mình có chút nhớ nhung nụ cười của cô.
Điền Bảo Bối giơ tay nhìn trần nhà, lẩm bẩm đếm, sau đó lại kích động lao tới: “Học trưởng, tháng này nguyệt sự của tôi cũng chưa tới, ăn vào lại ói, anh nghĩ có phải tôi . . . . . . “
Lời nói của cô làm Diệp Tỉnh An thay đổi sắc mặt, lập tức ngồi thẳng dậy: “Ý cô nói là cô có thai?”
Điền Bảo Bối cắn môi, cười híp mắt gật đầu: “Ừ.”
Diệp Tỉnh An nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt mờ mịt: “Vậy. . . . . . . . “
Điền Bảo Bối nhìn anh chằm chằm một hồi, thấy anh không có phản ứng, liền chụp tay anh, gấp gáp nói: “Nhanh lên, đi mua que thử thai.”
Diệp Tỉnh An bừng tỉnh, lập tức mặc quần áo đi ra cửa.
Loại chuyện mua que thử thai này cũng không thể sai trợ lý hay bảo vệ đi làm, cho nên nửa đêm vắng vẻ, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tỉnh Sắc lén lén lút lút xuất hiện ở tiệm thuốc, sau đó cầm lấy một que thử thai đặt trước quầy thuốc, vội vã tính tiền.
Trên đường về nhà, Diệp Tỉnh An cảm thấy mình bị tụt xuống một bậc rồi, sống hai mươi tám năm, thật không nghĩ tới một ngày chính mình phải lén lén lút lút đi mua que thử thai.
Anh xách túi chạy về nhà, sau đó ném que thử thai cho Điền Bảo Bối.
Điền Bảo Bối cầm que thử thai chạy vào trong toilet, sau đó không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Diệp Tỉnh An cũng đi tới, đứng bên ngoài hỏi vọng vào: “Sao rồi?”
Điền Bảo Bối nói: “Chờ một chút.”
Qua mấy phút sau, Diệp Tỉnh An lại hỏi: “Sao rồi?”
Điền Bảo Bối lại nói: “Chờ một chút.”
Lại qua thêm mấy phút, Diệp Tỉnh An không nhịn được hỏi: “Vẫn chưa có à?”
Điền Bảo Bối thét chói tai: “Tôi không tiểu được.”
Diệp Tỉnh An ngậm miệng, đợi thêm mấy phút nữa, bỗng nghe thấy có tiếng nước chảy rõ ràng trong toilet.
Anh hắng giọng một cái, không nói gì, yên lặng chờ, trong lòng thầm nghĩ lần này chắc cũng không có, thử qua mấy lần không thành công, lần này chắc cũng thế thôi.
Một lúc sau, cửa toilet đột nhiên mở ra, Điền Bảo Bối trợn to hai mắt nhìn Diệp Tỉnh An, ngực phập phồng nhưng không nói lời nào.
Diệp Tỉnh An đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô: “Sao rồi?” Điền Bảo Bối nắm que thử thai thật chặt, gương mặt ửng hồng.
Da đầu Diệp Tỉnh An run lên, xong rồi, phản ứng lần này có vẻ không ổn.
Điền Bảo Bối nhón chân, mím môi kìm nén đến mức khuôn mặt trở nên đỏ rực, cuối cùng cũng không kìm được, thét chói tai: “Học trưởng, tôi có thai rồi.”
Lần chiến tranh kéo dài này giữa Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối cứ như vậy kết thúc.Bảng chu kỳ và chế độ ăn uống đảm bảo cuộc sống khỏe mạnh cứ như thế đều bị dẹp sang một bên, đổi thành một bảng kế hoạch đảm bảo sức khỏe thời kỳ mang thai.
Vất vả lắm mới có thai nên Điền Bảo Bối rất coi trọng việc này, đối với lời dặn dò của bác sĩ tuyệt đối nghe theo, mỗi ngày đúng bữa sẽ ăn cơm, uống thuốc bổ, vận động đúng mực, đi tản bộ, tránh xa tất cả những vật dụng có chất phóng xạ, còn mua một đống sách viết về thời kỳ mang thai, thật ra những thứ này Diệp Tỉnh An có thể nhịn được tất cả, chỉ có một điều. . . . . . . . . . không thể làm chuyện vợ chồng, cái này anh hoàn toàn không chịu nổi.
Dựa vào cái gì mà không cho anh làm chuyện đó? Không làm chuyện đó thì bây giờ làm sao có em bé? Cái này người ta hay gọi là có mới nới cũ nha.
Nhưng mọi kháng nghị của Diệp Tỉnh An đều bị Điền Bảo Bối bác bỏ, mỗi lần anh cố ý bày tỏ là mình muốn làm chuyện đó thì Điền Bảo Bối liền kéo anh đi lên lầu ba, chỉ vào cái bảng kế hoạch treo trên vách tường, sau đó đọc to điều thứ ba : Thời gian mang thai ba tháng không được có hành vi quan hệ tình dục kịch liệt.
Mỗi lần Diệp Tỉnh An đưa ra nghi vấn, quan hệ tình dục kịch liệt? Vậy không kịch liệt thì có thể phải không? Kết quả là Điền Bảo Bối vẫn nói không được. . .Tôi thèm vào, cô tưởng không phải cô thì tôi không thể làm được chuyện ấy sao?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng Diệp Tỉnh An cũng không thể tùy tiện đi tìm người phụ nữ khác để giải quyết chuyện đó, thế là anh chỉ có thể chịu đựng.
Kỳ thực thì trước đây lúc chưa có kế hoạch mang thai, anh đối với mấy cái chuyện như vậy cũng không nhiệt tình cho lắm, chỉ là ngon ngọt đã nếm quen, đột nhiên không được ăn nữa làm anh cảm thấy thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng Diệp Tỉnh An cũng hiểu được, thời điểm phụ nữ có thai là thời điểm quý giá nhất, không thể đụng chạm vào, cho nên cách duy nhất để giải tỏa chính là ăn không ngồi rồi kiếm chuyện đi gây sự, nhiều lần lên cơn tức giận, sau đó lại trở về với thói quen lúc đầu.
Anh mua rượu chất đầy tủ, còn mua thêm rất nhiều xì gà yêu thích, cuối cùng anh phát hiện mình đã không còn thói quen sử dụng những thứ này nữa.
Diệp Tỉnh An thật sự nổi điên rồi, ngủ cũng không cho anh ngủ cùng coi như thôi đi, hiện tại đến cả rượu và xì gà cũng không còn cảm giác, vậy cuộc sống còn có cái gì thú vị? Thế là anh càng thêm uể oải, khi thì cáu kỉnh, khi thì chán nản, so với người bị bệnh thần kinh thì không khác nhau là bao.
Điền Bảo Bối cũng hoàn toàn không để ý đến anh, anh muốn tĩnh dưỡng như thế nào thì tĩnh dưỡng, điều trị như thế nào thì điều trị, tựa như hoàn toàn không cảm nhận được Diệp Tỉnh An đang kháng nghị.
Giống như hiện tại, cô đeo tai phone đi qua đi lại, vừa vuốt bụng vừa ngâm nga, sảng khoái hưởng thụ ánh mặt trời, sắp sửa vào đông sẽ khó có được ánh mặt trời đẹp như vậy, tường thủy tinh hoàn toàn trong suốt, ánh nắng chiếu vào bên trong khiến cả căn phòng trở nên sáng ngời.
Mà ở trong cái ngôi nhà sáng rực ánh nắng này, lại có một cái góc vô cùng “tối”.
Diệp Tỉnh An ngồi co ro trong góc phòng, trên đầu là một mảng mây đen, lúc này trông Diệp Tỉnh An vô cùng cô đơn, anh lấy ngón tay vẽ vòng tròn, nguyền rủa Điền Bảo Bối đã thật lâu không quan tâm tới mình, thế là trong lòng như nuốt phải thuốc súng, nháy mắt liền bộc phát, anh đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Điền Bảo Bối, bắt đầu mắng to: “Này, cô cảm thấy thật sự nhàn rỗi sao?”
“Mang thai thì rất giỏi sao?”
"Không có tôi, cô có thai được sao?"
"Đứa bé này cũng có phần của tôi, một mình cô sao có thể làm được?"
"Hơn nữa, làm sao cô biết nó nghĩ như thế nào? Chẳng may bây giờ nó đang muốn nhìn thấy cha nó thì sao?"
Anh ra sức mắng một phen, quyết định dừng lại nghỉ một chút, thở phì phò.
Mà hiện tại, chỉ thấy Điền Bảo Bối chậm rãi gỡ tai nghe xuống, nhìn Diệp Tỉnh An chớp mắt vài cái, ngây thơ hỏi: "Học trưởng, vừa rồi anh nói chuyện với tôi sao? Vừa rồi tôi mở âm lượng hơi lớn. "
Diệp Tỉnh An không trả lời.
Điền Bảo Bối lại nháy mắt vài cái: “Không muốn trả lời sao? Vậy tôi tiếp tục đây.”
Diệp Tỉnh An nhắm mắt điều chỉnh hô hấp một chút, mở mắt ra lại nhìn thấy Điền Bảo Bối bắt đầu ngâm nga, thoạt nhìn vô cùng nhàn hạ.
Diệp Tỉnh An lập tức trở nên điên cuồng, nhấc chân bước về phía Điền Bảo Bối hét lên: "Điền, Bảo, Bối, tôi. . . . . . Con mẹ nó!"
Anh đột nhiên chửi tục, Điền Bảo Bối bỗng nhiên tháo tai nghe xuống, hỏi: "Anh nói gì?"
Động tác này của cô làm cơn giận của Diệp Tỉnh An tắc nghẹn, bình tĩnh nói: "Muốn đi thì đi chậm một chút, coi chừng đụng hỏng cục cưng."
Điền Bảo Bối liếc xéo anh một cái, nén cười quay đầu đi chỗ khác.
Mà Diệp Tỉnh An bên này lại im lặng chửi thầm mấy câu, sau đó nhìn xuống bóng lưng của Điền Bảo Bối, giơ chân đá đá, Điền Bảo Bối bất ngờ xoay lưng lại, Diệp Tỉnh An lập tức đứng thẳng người, nhìn xung quanh, miệng huýt sáo.
Khóe miệng Điền Bảo Bối run lên, cười cười liếc anh một cái, sau đó lại xoay người đi chỗ khác, Diệp Tỉnh An đứng tại chỗ dậm chân xuống nền nhà, sau đó hung hăng rời khỏi phòng khách.
Mới vừa bước được một bước, Diệp Tỉnh An lại dừng lại, chờ chút, anh tại sao lại phải sợ Điền Bảo Bối như vậy? Cô mang thai thì giỏi lắm sao? Ai nói mang thai thì không thể cãi nhau, anh càng muốn mắng cái người phụ nữ này, để cho con trai của anh cũng nghe, cho nó biết được mẹ của nó quá đáng như thế nào.
Diệp Tỉnh An nặng nề gật đầu, nắm chặt tay tự nhủ mình phải cố gắng, sau đó lại quay trở về phòng khách, vỗ vỗ bả vai của Điền Bảo Bối, lúc cô tháo tai nghe xuống, anh chuẩn bị mắng lên.
Vậy mà lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Điền Bảo Bối nói trước, cô tháo tai nghe xuống, cười hehe nói: “Được rồi, còn không phải bởi vì không cho anh cái đó sao?”
Diệp Tỉnh An nghẹn họng.
“Được rồi, hôm nay chỉ được làm một nửa thôi đấy.”
Diệp Tỉnh An hoàn toàn ngây ngốc, đây là tình huống gì vậy?
“Lo lắng cái gì? Đi đến chỗ cũ.”
Điền Bảo Bối nhìn anh một cái, đem tai nghe và điện thoại di động ném sang một bên.
Cô có ý gì? Làm một nửa và làm chuyện đó là giống nhau sao? Sẽ không phải là bảo anh đi giặt ga giường chứ? Diệp Tỉnh An nghi hoặc theo sát sau lưng Điền Bảo Bối, thấy cô đi tới phòng sinh em bé, lúc này vẻ mặt anh mới sáng lên. . . . . .Xem ra lần này có hy vọng!
Diệp Tỉnh An vác bộ mặt dâm đãng theo sát Điền Bảo Bối đi vào trong phòng, sau đó nghe thấy cô bảo mình đi tắm, Diệp Tỉnh An lúc này mới hoàn toàn xác nhận là mình có suy nghĩ bỉ ổi.
Chẳng qua là nếu làm thật, anh lại có chút do dự, anh đứng yên bất động, chỉ hỏi: “Không phải là trước ba tháng không thể làm sao?”
Điền Bảo Bối gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mới nói là chỉ được làm một nửa thôi.”
Diệp Tỉnh An chau mày: “Cái gì gọi là làm một nửa?”
Điền Bảo Bối cũng lười phải giải thích, phất tay với anh nói: “Tắm xong rồi biết.”
Diệp Tỉnh An chưa bao giờ bị người khác đối xử qua loa như vậy, nhưng vì cái gọi là một nửa này, anh nhịn.
Mười phút sau, Diệp Tỉnh An từ phòng tắm bước ra.
Điền Bảo Bối đang nằm lỳ ở trên giường đọc sách, nghe thấy có tiếng động liền xoay người, nhìn về phía anh nói: “Tắm xong rồi à? Vậy bắt đầu đi.”
Cô lật người xuống giường, nhìn Diệp Tỉnh An, sau đó vỗ vỗ lên giường: “Tới đây.” Nói xong cũng không ngồi nữa, cô chắp tay đứng bên cạnh giường.
Diệp Tỉnh An liếc nhìn cái giường rồi lại nhìn cô một cái, hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Điền Bảo Bối bĩu môi: “Sợ tôi hại anh à? Nếu sợ thì thôi vậy.” Nói xong cũng chuẩn bị rời đi.
Diệp Tỉnh An đùng một cái, yên ổn ngồi trên giường, hắng giọng một cái, mất mặt nói: “Đừng nói nhảm, bắt đầu đi.”
Điền Bảo Bối nhìn anh, lại chắp tay sau lưng, nhón chân đi tới: “Cởi quần ra.”
Diệp Tỉnh An “a” một tiếng, chau mày nhìn cô: “Cô. . . . . “
Điền Bảo Bối trợn mắt nhìn anh một cái: “Sao?”
Diệp Tỉnh An nhanh chóng đứng lên, cởi quần ra.
Điền Bảo Bối cười cười, chợt có cảm giác cách đối xử của cô và Cửu thúc cũng không khác nhau là bao, thật ra thì khi quyết định làm cái chuyện này, Điền Bảo Bối cũng hạ quyết tâm rất lớn, cô biết gần đây Diệp Tỉnh An kìm nén rất khổ sở, ngoài mặt thì cứ làm bộ như không có gì nhưng thật ra cô luôn lén quan sát anh.
Thấy anh chuẩn bị uống rượu, hút thuốc trở lại, cô thật sự là hơi lo lắng, may mắn là anh không có tiếp tục những thói xấu này, nhưng hiện tại không tiếp tục không có nghĩa là sau này cũng sẽ như vậy, đọc rất nhiều sách có liên quan đến vấn đề sức khỏe, cô mới biết tác hại của rượu và thuốc lá đối với cơ thể con người, cô không muốn Diệp Tỉnh An dính vào những thứ này nữa.
Thế là Điền Bảo Bối nghĩ ra cái biện pháp này giúp anh giải tỏa, mặc dù cũng cảm thấy tự ái của phụ nữ bị thiệt thòi, nhưng cân nhắc một chút, cô cảm thấy trước hết đem tự ái dẹp qua một bên đi, hiện tại quan hệ của mình và Diệp Tỉnh An mới tốt lên được một chút, phải biết rằng, có rất nhiều người đàn ông trong lúc vợ mình mang thai, ở ngoài liền. . . . cho nên Điền Bảo Bối quyết định ngăn chặn chuyện này xảy ra.
Điền Bảo Bối nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, ánh mắt sắc bén khiến Diệp Tỉnh An nghĩ rằng cô sẽ rút dao kề sát thằng bé của anh, nhưng cô lại không có làm như vậy, ngược lại cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng tách hai chân của anh, cuối cùng tới gần phía trước, một tay đặt lên trên đùi anh, một tay nắm lấy thằng bé đang mềm nhũn của anh.
Da gà của Diệp Tỉnh An trong nháy mắt đều dựng đứng, cô đang định làm gì đây?
Khi ánh mắt anh vẫn còn đang kinh ngạc, Điền Bảo Bối nhẹ nhàng ngậm nó vào, Diệp Tỉnh An có chút khiếp sợ, đôi môi nóng rực của cô bao phủ quanh kiên đĩnh của anh, mút vào có chút vụng về, phát ra âm thanh mê người.
Diệp Tỉnh An nhìn xuống, vẫn còn chưa hết kinh ngạc lại tận mắt chứng kiến, kiên đĩnh cứng rắn trở nên lớn dần, khiến cho cô mút nó có một chút khó khăn, Điền Bảo Bối có chút khổ sở, hơi nhíu lông mày, cố gắng không để cho nó phun ra trong miệng mình, khuôn mặt vốn mềm mại bởi vì mút nó nên có chút hóp vào.
Diệp Tỉnh An hít một hơi thật sâu cũng chưa có bắn ra, bàn tay anh vô thức nắm chặt ga giường, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên.
Điền Bảo Bối đem kiên đĩnh nóng rực, to lớn của Diệp Tỉnh An nhả ra, để cho khuôn mặt đau nhức nghỉ ngơi một chút, cô đưa cái lưỡi hồng hồng liếm lên đỉnh đầu của nó, khi đầu lưỡi phấn hồng của cô khẽ lướt qua, cả người Diệp Tỉnh An run lên, bởi vì quá kích động nên bắn ra một ít.
Điền Bảo Bối ngưng lại, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, Diệp Tỉnh An nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, cái miệng nhỏ còn hơi sưng đỏ, không biết tại sao lại cảm thấy bụng dưới trướng đau, anh lập tức đẩy cô ra, sau đó mạnh mẽ bắn ra ngoài.