Mĩ giả vờ hoảng hốt, cầm máy điện thoại run run. Bấm nhanh số của nó, Mĩ thút thít khóc.
Hắn dỗ mãi nó mới ngủ. Thế mà bây giờ cái điện thoại chết dẫm này lại réo liên tục làm nó tỉnh. Thật là...Ai vô duyên hết chỗ nói.
Hắn cầm máy nó định tắt đi, nhưng nhìn thấy tên "Mĩ" thì hơi khực lại. Sao Mĩ lại gọi? Thôi kệ, để nó ngủ đã.
"Anh à! Đưa máy cho em đi!" - nó đã tỉnh giấc. Khi máy có tiếng đã làm nó tỉnh hẳn rồi.
"Em ngủ đi! Chắc không có việc gì đâu." - hắn vẫn cố dỗ nó ngủ.
"Đưa em đi anh! Xin anh đấy!" - mắt nó hoe dần.
Hắn thấy vậy liền bất lực. Thôi, đưa cho nó, không tí khóc thì khổ.
"Alô! Chị gọi em có việc gì sao?" - nó có chút bất an.
"Hu...hu...Mai...Mai à...Ba...Ba...Hu...hu" - Mĩ cứ khóc mãi.
" Ba...Ba làm sao hả chị? Chị nói cho em đi chị!"
"Ba...ba...tự tử...rồi. Ba...đi rồi...Ba ơi..." - Mĩ cố khóc thật to.
"Bộp"
Ba...Ba tự tử? Ba đi rồi?
Không! Không thể nào! Ba không làm thế đâu! Ba yêu nó cơ mà! Không thể, không thể!
"Anh ơi! Ba bỏ em rồi. Ba sao lại bỏ em hả anh?" - nó khóc ầm lên.
"Em nói cái gì vậy? Ba làm sao?" - hắn lo lắng.
"Em phải đi gọi Huyền. Đúng rồi, gọi Huyền." - nó khóc. Ngay sau đó chạy sang phòng Huyền.
"Huyền ơi! Phong ơi! Mở cửa...đi! Mở...cửa đi mà! - nó đập cửa liên hồi phòng Huyền Phong.
Hai người này cũng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ho-oi-vo-yeu-chong-mat-roi/2393776/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.