Gấp lá thư lại, An đăm chiêu nhìn vào khoảng không, những ngón tay không ngừng gõ xuống mặt bàn, nghe không thành ra một tiết tấu nào cả. Trong thư báo tin Tô Bằng bị ám sát trên đường. Vạn hạnh, tên đáng ghét đó lại không chết, thay vào đó Thái Huỳnh thì lại bị trọng thương rơi xuống khe núi. Hiện đám sát thủ đều đã tự sát, không để lại vết tích. Theo như kế hoạch ban đầu, ba ngày nữa tất cả sẽ hội ngộ tại thành Lăng Xuyên, nhưng vì chuyện phát sinh, cả đoàn sẽ chậm lại hai ngày. Để đảm bảo lịch trình, Tô Bằng đã lệnh cả quân đoàn bỏ qua Lăng Xuyên mà tiến thẳng tới Bắc Môn bằng đường núi.
- Dẫn người đưa tin tới đây.
Chưa đầy nửa khắc, một người thanh niên được dẫn vào. Sau khi nhìn thấy người gọi mình tới là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, hắn ta không khỏi bối rối mà đỏ mặt.
- Tình trạng Thái Huỳnh tướng quân thế nào rồi?
- Bẩm, Thái tướng quân vì đỡ tên cho Tô Bằng đại nhân nên bị rơi xuống vách núi. Tô đại nhân đã cho người xuống dưới tìm kiếm, nhưng bên dưới lại là một dòng sông chảy xiết.
- Ý ngươi là, có thể Thái Huỳnh đã bị nước quét đi mất, nên tên đáng ghét kia đã bỏ hắn luôn mà tiếp tục hành quân về Bắc Môn.
- Không phải là ý của tại hạ, mà là ý của Tô đại nhân. Việc quân cấp bách nên Tô đại nhân cũng không còn cách nào khác. Ngài ấy phái tại hạ tới đây, ngoài truyền tin còn là để nhờ "Vũ công tử"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia/983665/chuong-44.html