Tân hôn hai tháng mới lại mặt, ứng điều này mà nói, quả nhiên ông trời lại muốn trêu ghẹo nàng. An nhìn Xuân sắp hai túi quần áo ném lên xe ngựa, không khỏi thở dài. Nàng coi như đã lĩnh hội thuyết nhân sinh: sợ cái gì, cái đó chắc chắn tới.
- Nô tì chưa thấy lễ lại mặt nào lại đơn sơ giản dị đến mức này.
- Con mắt nào của ngươi thấy đơn sơ giản dị? - An vừa ngồi xé móng tay xước vừa hờ hững nói - Rõ ràng là một món cũng không có, lấy gì để nói là đơn sơ!
Vốn đã quen với tính cách quái dị của tiểu thư nhà mình từ lúc mất trí nhớ tới nay, nhưng Xuân cũng có lúc chống đỡ không được.
- Tiểu thư, chúng ta trở về như vậy chả phải quá mất mặt sao.
- Người quên chúng ta là như thế nào mà ra khỏi cửa sao. Cũng còn mặt mũi đâu để mà mất cơ chứ. (Đúng vậy nha, người bị mất mặt mũi là cái vị tiểu thư đã tự sát kia, chứ ko phải là nàng).
- Nói cũng phải ...Nhớ trước kia năm nào ngoại tổ phụ người cũng gửi cho người đầy ắp rương quà cáp, Vũ gia trên dưới dù không thích cũng phải bằng mặt với người. Nay Trấn Viên hầu vừa mang quân đánh tới phía bắc, người nhà họ Vũ nói trở mặt liền trở mặt như lật bàn tay.
- Ngươi không cần tức giận thay ta. Thế này với ta cũng tốt.
Còn Vũ gia? ha ha ... Nhân sinh ấy mà, gieo gió ắt gặt bão. Dựa vào hai tháng ở chung, nàng cũng có thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia/235706/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.