Lâm Nguyệt Nha ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, đột nhiên nhớ đến trước khi ngủ Tô Y Đường muốn rời khỏi, bây giờ cô ngủ ở đây, vậy Tô Y Đường có phải đã đến khách sạn rồi không?
Lâm Nguyệt Nha chưa kịp mang giày liền lao ra phòng, lúc này Tô Y Đường đang đem món ăn đã nấu xong đem lên bàn ăn.
"Y Đường!" Lâm Nguyệt Nha rất muốn hỏi anh tại sao anh không đi tới khách sạn, nhưng lại không dám hỏi.
"Tỉnh rồi?" Dáng vẻ Tô Y Đường bình thường, giống như xung đột buổi sáng không có xảy ra, "Nhanh đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm, nhớ mang giày vào." Giọng nói Tô Y Đường bình tĩnh nhẹ nhàng, đủ tác dụng để trấn an lòng người.
Lâm Nguyệt Nha vội vàng gật đầu một cái, trở về phòng mang giày, đi vào phòng rửa tay, cẩn thận ngồi ở trên bàn, nhìn màu sắc của những món ăn Tô Y Đường dọn lên bàn ăn, không kềm được muốn rớt nước mắt, một màn này thật ấm áp, thật hạnh phúc, cả đôi mắt cũng không dám nháy, chỉ sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.
"Ăn được rồi." Tô Y Đường gắp cho Lâm Nguyệt Nha một món, "Ăn nhanh lên đi, buổi chiều ngoan ngoãn vào lớp học, sau này không cho cúp tiết nữa."
"Dạ." Lâm Nguyệt Nha rất khéo léo, gật đầu thật mạnh, cúi đầu xuống dùng cơm, nước mắt từng giọt từng giọt lọt vào trong chén cơm.
Buổi chiều, Tô Y Đường lái xe đưa Lâm Nguyệt Nha đi học, anh thì đi làm, hết thảy đều giống như lúc ban đầu, không có chuyện gì xảy ra.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre/44089/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.