Mợ muốn về lắm sao?
Như Ngọc trong niềm vui sướng vẫn không nhìn ra sự bất thường từ Hữu Đức, nàng nói:
- Đương nhiên rồi cậu, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, chúng ta chuẩn bị về thôi cậu.
- Nhưng tôi không muốn.- Y tức giận, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng hòa lẫn sự giận dữ.
- Dạ tôi cũng...cậu nói gì vậy cậu? Tôi nghe lầm sao?- Như Ngọc ngạc nhiên với lời nói của Hữu Đức.
Mắt Hữu Đức lúc này không còn sự hiền hòa dịu dàng thường ngày mà nó trở nên sắc lạnh rất dọa người, y thả rơi hết số trái cây vừa mua xuống đất chầm chậm bước đến chỗ nàng. Như Ngọc bối rối lùi lại:
- Cậu..cậu làm sao vậy cậu cả?
- Tôi nói tôi không muốn đưa mợ trở về, tôi muốn mợ ở lại đây mãi mãi, mợ sẽ là của tôi.
- Không! Cậu cả sao cậu lại như vậy? Tôi là em dâu của cậu là vợ của em trai cậu mà!- Nàng hoảng sợ nhìn người đàn ông hiện tại ở trước mắt thật không thể tin được đây là cậu cả Hữu Đức, người đàn ông này hoàn toàn khác.
- Tại sao mợ lại chọn Minh Quân? Thời gian qua tôi đối xử với mợ không tốt sao?- Y chồm đến chụp lấy bờ vai nhỏ ép nàng phải nhìn thẳng vào mình, đôi mắt y long lên đỏ ngầu dọa Như Ngọc bật khóc.
- Không phải..! Cậu rất tốt, nhưng mà cậu là..- Nàng run rẩy hai tay cố gắng đẩy người đàn ông kia ra.
- Em đừng nói đến luân thường đạo lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-ho-nao-ngo-hanh-phuc/2680564/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.