Rất hân hạnh.- Hắn cũng nở nụ cười thân thiện đáp trả bắt tay anh.
- Chừng nào tôi sẽ nhận việc vậy dượng?- Thiên Ân nhìn lịch đếm từng ngày chờ đợi, đợi cái ngày anh rời khỏi nơi đầy ấp kỉ niệm ngọt ngào cùng đau thương.
- Mùng 4 tết xưởng sẽ bắt đầu làm việc lại, nếu được thì mùng ba anh lên Sài Gòn, theo địa chỉ này đến nhà tôi, tôi sẽ dẫn anh qua xưởng.- Minh Quân lấy cây bút trên bàn và xấp giấy trắng ghi lên đó địa chỉ nhà mình rồi đưa qua cho Thiên Ân.
Cầm tờ giấy có địa chỉ trên tay, Thiên Ân nghĩ ngợi ít phút rồi hỏi hắn:
- Để tôi ở gần chú không sợ sao?- Anh bỗng trở lại cách gọi ngày xưa.
Minh Quân nhìn Thiên Ân trầm tư rồi nhẹ cười nói:
- Nói không sợ thì là không đúng như không đến nỗi phải co rúm run rẩy. Nếu cậu muốn thì 3 năm trước cậu có thể bỏ trốn mặc kệ tất cả, nhưng cậu đã không làm vậy, cậu là một người dũng cảm Thiên Ân à! Với cả cậu có thể li dị và sắp xếp mọi chuyện êm xuôi mà còn chịu tiếng xấu về mình để thế tội cho Khánh Băng là một người cậu không yêu chỉ có tình nghĩa 3 năm hững hờ. Vậy cậu nỡ nhìn Khánh Châu ở bên cạnh cậu mà đau khổ tuổi hận cả đời sao?
Thiên Ân nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khóe mắt anh cay cay, hít thở nặng nề, cổ họng thì ghẹn đắng. Đúng như lời Minh Quân đã nói, anh không thể làm Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-ho-nao-ngo-hanh-phuc/2680511/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.