"Tôi biết rồi, cậu cũng cẩn thận!"- Minh Quân nói rồi cúp máy.
Thiên Ân buông điện thoại xuống ngước ra bầu trời đêm của thành phố không kiềm được mà thở dài:
- Hừm..mong chuyện này sẽ kết thúc thật sớm.
Nhìn đồng hồ đã 8 giờ, anh ra ngoài khóa cửa rồi sang phòng Thanh Vân canh chừng cô cả đêm. Sáng hôm sau, khi xác định cô đã khỏe anh mới trở về phòng mình.
Vào buổi sáng ở gia đình Minh Quân, sau khi ăn sáng với gia đình, Khánh Châu và Tư Quân sẽ học cùng thầy trong phòng, còn hắn đến kiểm tra các xưởng rượu. Bà Nguyệt thì đi dạo trong vườn, đến một góc khuất có chiếc ghế đá thì bà ngồi nghỉ một chút, bỗng thấy có dáng người lấp ló sau bụi cây to gần đó bà lớn giọng hỏi:
- Ai đó? Sao lại vào được nhà tôi?
Bóng người giật mình quay lại, bà Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt người kia thì ngạc nhiên thốt lên:
- Là thằng Đức! Đức!
Bà chạy đến ôm Hữu Đức vào lòng bật khóc, bao sự mong ngóng yêu thương con được bà gửi hết vào từng giọt nước mắt lăn dài. Cổ họng bà ghẹn lại, tim như bị ai đó bóp chặt đến đau đớn, nhìn ngắm con mình qua hai hàng lệ bà nói trong tiếng nức nở:
- Đức ơi, mẹ nhớ con! Con về đi, về với mẹ đi con! Đừng gây thêm tội lỗi nữa con à, đủ lắm rồi!
- Mẹ...mẹ..- Hữu Đức quỳ xuống để được nhận cái ôm từ vòng tay dịu dàng của mẹ, người mà y yêu thương kính trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-ho-nao-ngo-hanh-phuc/2680340/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.