Khi đã nghĩ thông mọi chuyện, Mèo ấn số điện thoại quen thuộc từ trong danh sách chặn gọi đi. Trong lúc đợi hắn bắt máy, trong đầu cô đã hiện lên rất nhiều viễn cảnh cùng khuôn mặt bất ngờ có chút vui mừng của hắn. 
“Là anh đây. Cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi, có phải em đã chịu tha thứ cho anh rồi không?” 
“Em chịu gọi cho anh rồi anh vui lắm! Anh sang đón em về nha. Anh rất nhớ em…” 
Đó là những gì cô nghĩ ra khi hắn nghe máy, hắn vẫn luôn nói với cô những lời ngọt ngào đại loại như vậy. Nhớ lại khuôn mặt sắp khóc của hắn lúc chiều cô cho rằng hắn đã thật sự hối hận và muốn Mèo quay lại. Lần này cô cho hắn một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội để có thể đem bé con của hai người đến với thế giới này, cho nó có một gia đình trọn vẹn yêu thương. 
Tít… Tít… 
Nhưng… Đời không như là mơ. Từng hồi chuông dài cứ vang lên tít tít mà chẳng có ai nghe máy, Mèo cố kiên nhẫn thêm vài lần nữa nhưng vẫn không ai nghe máy. Đến khi nản lòng định tắt điện thoại thì đầu bên kia cũng có người bắt máy. 
“A lô, My à?” - Đầu bên kia là một giọng nói có phần xa lạ. 
“Vâng. Anh là…?” 
“Anh Phong đây. Thằng Minh say rồi đang dật dựa ở quán bar Pin đây nè em mau qua đưa nó về đi.” 
Cố nén tiếng thở dài, Mèo lạnh giọng đáp: “Anh tự đưa ảnh về đi. Em không đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-em-thay-doi-roi/2737963/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.