Cứ ngỡ bản thân đã luyện được một tinh thần thần thép, bất biến giữa dòng đời vạn biến. Trái tim nguội lạnh tưởng chừng đã chết đi không còn rung động trước người khác phái nữa mà bây giờ nó lại làm sao vậy? Ôi Mèo thật không hiểu nổi chính bản thân mình tại sao mê muội mù quáng như vậy? 
Cố gắng tập quên đi anh tập quên đi những yêu thương mà hai người đã trao nhau trong thời gian ngắn ngủi kia, không tin nhắn không điện thoại hỏi thăm nhưng sao cô vẫn mong chờ. Chốc chốc lại kiểm tra điện thoại xem có ai nhắn tin tới không? Nhưng lần nào cũng thế chỉ có thể thất vọng bỏ điện thoại qua một bên. 
Nhớ! Cô nhớ anh. “Nhớ thì nhắn tin thôi có gì đâu mà ngại.” 
“Không được như vậy anh ấy sẽ cảm thấy mình rất phiền.” 
“Nhắn.” “Không nhắn.” 
Mèo đấu tranh tư tưởng một cách dữ dội, viết rồi lại xóa, xóa xong lại soạn lại tin nhắn. Cuối cùng cô cũng gửi tin đi: “Anh đang làm gì đó?” 
Đã xem. 
Tin nhắn send rồi Mèo lại hồi hộp chờ hồi âm, trống ngực cứ đập thình thịch mất kiểm soát. Nhưng chờ rất lâu cũng không thấy anh trả lời tâm trạng cô bắt đầu trùn xuống: “Người đàn ông này cũng thật vô tình nói quên liền có thể coi nhau như xa lạ.” - Mèo lầm bầm trách móc một mình. 
Đang lúc tâm trạng não nề thì điện thoại cô vang lên báo cuộc gọi đến là anh! Anh trực tiếp gọi cho cô chứ không nhắn tin. 
Màn hình điện thoại sáng lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-em-thay-doi-roi/2737943/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.