Thanh đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với hành lang trên tầng ba, cô chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể thấy rõ mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Thiện. Mà chỗ ngồi của Dương, là quay lưng về phía hành lang trên tầng ba, nói cách khác, nếu như Thiện không phát ra tiếng động, và Dương không quay người lại rồi ngẩng đầu nhìn lên, thì anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Thiện. Vị trí địa lý hoàn hảo, có thể tiến lên tấn công cũng có thể lui xuống phòng thủ, không có chút sơ hở nào. Tim cô run lên, cô như vừa nhìn thấy phải ma quỷ. Chỉ liếc mắt một chút, cô lập tức thu hồi ánh mắt không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu xuống, tay phải che đi bàn tay trái đang run rẩy kịch liệt. Anh ta đứng đấy từ lúc nào, sao cô không nghe thấy một chút động tĩnh gì thế? Anh ta là ma đấy à? Đi đường không phát ra một tiếng động nào luôn? Không thể hoảng hốt được, cứ coi như Dương ở đây thì sao? Chỉ là một người bạn bình thường quan tâm mình mà thôi. Mọi người đều biết trong khoảng thời gian này cô cư xử rất đúng mực, hỏi ai cũng vậy thôi. Ngay cả Dương có thích cô, đó cũng là chuyện của anh ta, sao có thể trách cô chứ? Là một người phụ nữ, cô không thể có người mến mộ sao? Thanh hùng hồn nghĩ. Cô nghiêm túc đúng đắn nói, “Dương, anh rất tốt, nhưng mà hôm nay em cũng muốn nói rõ với anh là giữa em và anh không có khả năng. Anh còn trẻ, tương lai xán lạn, sau này chắc chắn sẽ gặp được một người con gái chân thành yêu anh, mà không phải là em, một người phụ nữ trong trái tim mãi mãi không có anh, còn đã từng kết hôn nữa.” “Thanh, sao lại… Sao đột nhiên lại nói với anh những lời này? Rõ ràng chúng ta, rõ ràng trước kia chúng ta rất thân mật! Nếu như không phải do anh Thiện kia cản trở…” “Được rồi, đừng nói nữa!” Cô đột ngột ngắt lời anh ta, tim cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Cái tên Dương này hết chuyện để nói rồi à, vào cái thời điểm nhạy cảm như vậy, còn muốn cùng cô ôn lại hồi ức lúc trước? “Chuyện đã qua, quá khứ không quan trọng, quan trọng là tương lai phía trước!” Cô đổ mồ hôi lạnh, khẽ nói “Dương, nếu như không có chuyện gì, anh về trước đi. Em có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát.” “Quá khứ không quan trọng?” Dương đột nhiên đứng lên, tay chỉ về phía tầng ba cao giọng nói: “Năm đó nếu như không phải anh ta cản trở thì bây giờ chúng ta đã sớm kết hôn rồi, cũng sẽ không phải chia xa ba năm như bây giờ! Em ở cùng với anh ta ba năm, chẳng lẽ đã quên hết tình cảm mười năm mặn nồng giữa chúng ta sao?” “Anh ta có đáng để em yêu không? Trong ba năm này, anh ta ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ, có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của em chưa?” Từng câu từng chữ rõ ràng truyền khắp phòng khách. Cô dường như bị Dương doạ cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn anh ta. Nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng đầy vẻ sợ hãi, cô căn bản không dám nhìn về phía tầng ba. Cô… có chút lạnh? Nhìn vào ánh mắt của cô, tay Dương chỉ vào tầng ba dần dần nắm chặt, sau đó bất lực rủ xuống, cúi đầu cười nhạo chính mình, giọng điệu tái nhợt bất lực, “Thật xin lỗi, anh không nên nhắc tới chuyện quá khứ, nhưng mà… Thanh à, em phải hiểu, anh không có ý trách em, anh chỉ là…” Cô hận không thể dán chặt cái miệng anh ta lại! Dương không biết nên nói thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra một nụ cười yếu ớt, “Thật có lỗi, anh quá kích động, những lời vừa rồi em cứ xem như chưa từng nghe thấy. Em còn có việc thì anh đi trước vậy.” Nói xong, anh nhìn chằm chằm cô một chút, sau đó rời khỏi biệt thự. Cuối cùng cũng đi rồi. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu cái tên miệng quạ đen này còn nói tiếp, sợ là cái mạng nhỏ này của cô sẽ không còn mất! “Cô chủ?” Dì Liên đi tới, lo lắng gọi cô một tiếng. Thanh lấy lại tinh thần, cười nói: “Dì Liên, sao thế?” “Cô không sao chứ?” “Không sao ạ.” Dì Liên thấp giọng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho cậu chủ đâu.” Cô kinh ngạc nhìn bà một cái, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn hành lang tầng ba. Nơi Thiện đứng ban nãy, giờ đã không một bóng người. Đi khi nào thế? Thật kỳ lạ, sao cái tên kia đi không phát ra một chút âm thanh nào thế? Không chỉ có như thế, đến đúng lúc, đi cũng thế. Trùng hợp như vậy sao? Cô nhìn về phía dì Liên, khẽ cười nói: “Cảm ơn dì.”
“Không có việc gì.” Ai, dù sao cũng là phụ nữ hiểu phụ nữ, không biết cái tên chồng kia sẽ nghĩ thế nào nữa. Chắc là vừa rồi anh ta sẽ không phát hiện mình đã nhìn thấy anh ta đâu nhỉ? Cô trầm tư suy nghĩ, thời điểm cô nhìn thấy anh, ánh mắt của anh đang dừng trên người Dương, nên chắc là không phát hiện ra cô. Nếu đã không phát hiện, vậy là vẫn còn chỗ cứu vãn. Mặc dù dì Liên đã cam đoan sẽ không nói chuyện của Dương cho anh nghe, nhưng vốn dĩ anh đã biết rõ chuyện này rồi. Cô không thể giấu diếm, phải thẳng thắn. Phải nói thật chân thành về quá khứ giữa cô và bạn trai cũ Dương, thì mới có thể giải quyết triệt để khúc mắc trong lòng anh. Nghĩ tới đây, cô đứng dậy, lấy hết dũng khí đi lên tầng ba. Lúc đi trên hành lang, cô cố ý đi thật mạnh, rồi cố tình đi qua đi lại ở trước cửa thư phòng. Cuối cùng không kiềm được, lúc cô đang muốn gõ cửa thư phòng, thì phát hiện cửa căn bản không hề đóng. Cô vừa đưa tay chạm vào nắm đấm cửa đẩy nhẹ một cái, đã mở ra một khe hở nhỏ. “…Giết, chặt nhỏ, rồi ném xuống biển.” Trong thư phòng bỗng truyền tới giọng nói âm trầm tàn nhẫn của anh chồng cô. … Xin lỗi, quấy rầy rồi. Cô vội vàng rụt tay khỏi nắm đấm cửa, lùi người ra sau, bàn tay run rẩy vuốt ve trái tim bé nhỏ đang đập liên hồi. Cho nên, bọn họ thật sự làm việc phi pháp sao? Xã hội pháp trị, sao có thể coi thường pháp luật như vậy! Vậy cô có nên đi nói chuyện này hay không? Không được, không được, không thể nói. Lỡ như anh ta để bụng, cô lại mang chuyện giữa mình và bạn trai cũ nói rõ ràng, chọc tức anh, khác gì đang tự mình đưa đầu vào họng súng đâu? Thế lỡ như anh ta lại ghi nhớ chuyện này trong lòng, đang chờ cô tự mình thẳng thắn thì làm sao đây? Không phải hôm qua cũng cho cô một cơ hội thẳng thắn sao? Không đúng không đúng, ngày hôm qua là lừa gạt cô mà thôi. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ đoán được tâm tư của anh ta, bây giờ phải làm thế nào, nói thế nào, mới có thể giải quyết triệt để khúc mắc trong lòng anh? Không thì chạy trốn? Chạy không thoát, chạy không thoát, thời điểm anh ta mất tích cô còn có thể chạy thử, nhưng bây giờ thì không thể nào. Vậy nên tại sao lúc anh ta mất tích, cô lại không chạy? Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy mình vẫn không nên tùy tiện hành động thì hơn. Cô rón rén đi xuống lầu, không phát ra một tiếng động nào. Lúc thấy dì Liên đang xử lý hải sản trong bếp, cô cười rạng rỡ nói, “Dì Liên, trưa nay ăn hải sản sao?” Dì Liên cười nhìn thoáng qua cô một cái, tay lưu loát lấy chỉ tôm, “Đúng vậy, cô có việc gì sao?” Thanh nghĩ đến vết thương vẫn chưa khép lại trên người anh, “À… dì Liên, anh Thiện vừa mới trở về, cơ thể vẫn còn chưa khoẻ, phiền dì nấu thêm vài món cho anh ấy tẩm bổ một chút. Sau này nếu có thể thì nên hạn chế làm hải sản.” “Được, tôi nhớ rồi.” Cô đừng yên một chỗ không đi, dường như có lời muốn nói, dì Liên cười hỏi: “Sao vậy cô chủ? Cô còn có việc gì sao?” “Dì Liên, dì chăm sóc anh ấy cũng nhiều năm rồi nhỉ?” “Tôi đã chăm sóc cậu chủ được sáu năm.” “Sáu năm…” Cô tiếp tục hỏi: “Vậy dì có biết gì về hai người vợ trước của anh ấy không?” Thiện từng có hai người vợ, một là chết bất đắc kỳ tử vào đêm tân hôn, hai là mất tích một cách kỳ lạ. Anh ta đã làm việc trái pháp luật, vậy chuyện hai người vợ kia chắc chắn cũng không đơn giản. Tay dì Liên chậm lại, nụ cười trên mặt cũng giảm đi một chút , “Sao cô lại hỏi chuyện này?” “Con chỉ tò mò, muốn hỏi một chút.” Dì Liên trầm mặc một lát, hơi do dự. Sắc mặt của dì Liên làm cho cô biết, bà không muốn nói tới việc này. Cô nhìn chằm chằm vào sự thay đổi trên khuôn mặt của bà, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Dì Liên, sao thế? Là chuyện con không thể biết sao?”
Đối với chuyện này dì Liên rất kín miệng, “Tôi là người ngoài, sao có thể biết được chuyện riêng tư của cậu chủ được. Cô chủ, nếu như cô thật sự muốn biết, thì đi hỏi cậu ấy thử xem.” Hỏi anh ta? Gan cô bé như hạt vừng í. Do dự một hồi đã đến giờ ăn cơm trưa, Thiện và Minh cùng xuống lầu ăn cơm, sau đó lại quay về thư phòng để làm việc. Toàn bộ quá trình không hề nhìn cô một chút nào, dáng vẻ như không biết gì về chuyện ban sáng. Anh ta không hề làm ra vẻ đáng sợ như cô đã dự đoán. Phải tâm cơ cỡ nào, mới có thể điềm nhiên như không có việc gì như thế. Không biểu lộ, không đề cập tới một từ? Lạnh, lạnh đến thấu xương. Cô ngửa mặt lên trời thở dài, theo đó một tiếng sét đánh vang vọng bên ngoài cửa sổ, bầu trời sập tối. Trận mưa này đến đột ngột, tiếng mưa gió rầm rì, thỉnh thoảng sấm chớp xẹt qua, sấm đánh xuống ầm ầm. Trong thư phòng. “Trời mưa rồi, ”Mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa xoa đôi lông mày mệt mỏi, nói với Minh: “Mưa quá lớn, tối nay cậu ngủ ở đây đi, đừng về.” Cậu thấp giọng nói: “Vâng.” Bận rộn cả ngày, anh cũng mệt mỏi, đặc biệt là ở phần thắt lưng phía sau, cơn đau đớn dường như ngày càng nghiêm trọng. “Hôm nay vất vả rồi, cậu đi nghỉ trước đi.” “Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Minh đứng dậy rời khỏi thư phòng, ngay lúc vừa bước ra, đã nhìn thấy Thanh đứng ở ngoài cửa, mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, đầu tóc rối bời, đôi mắt ẩm ướt sương mù mờ mịt, đáy mắt lộ vẻ hốt hoảng sợ hãi vô tận. “Chị dâu? Chị sao vậy…” Ánh mắt cô lướt qua cậu, trực tiếp nhìn về phía Thiện. Cô đi chân đất từ ngoài vào, giống như một con chim non nấp vào trong ngực anh, run lẩy bẩy. Một hương thơm như có như không lướt qua mũi Minh, cậu ngu ngơ đứng ở cửa ra vào, nhìn người phụ nữ nhào vào trong ngực Thiện, quên cả rời đi. Anh nhíu mày, vẫy tay với cậu, trầm giọng hô một câu ‘Minh’. Lúc này cậu mới hoàn hồn lại, mí mắt cụp xuống, mím chặt môi đóng cửa thư phòng. “Sao vậy?” Vừa dứt lời, một tiếng sấm nổ vang. “A ――” Cô trốn vào trong ngực anh, khẽ ôm eo của anh, sống chết không thả, âm thanh run rẩy, “Em sợ…” Sợ? Thiện nhướng mày. Sao anh lại nhớ rõ trước đó không lâu, mưa gió còn đáng sợ hơn cả hôm nay, cô ta vẫn rất hăng hái cầm điện thoại lên chụp ảnh sấm chớp đấy? Anh vuốt lưng cô, ẩn ý nói: “Sợ cái gì?” “Sợ sét đánh…” Nhưng càng sợ chết hơn. Cô chôn mặt ở trong ngực anh, ở nơi anh không nhìn thấy mà nhíu chặt mày, cẩn thận tự hỏi xem chuyện này nên nói thế nào đây? Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt ửng đỏ, đáy mắt rưng rưng, một giọt nước mắt tí tách rơi xuống. Trong lòng cô hiểu rõ, cô phải tỏ ra thật đáng thương yếu đuối, đặc biệt khiến người ta mủi lòng. Anh ta sẽ không tàn nhẫn đến mức phá hủy một bông hoa như cô. Dù sao mị cũng đã thực hành trước gương rồi cơ mà, tép riu. “Chồng à, có chuyện này em nghĩ phải nói rõ ràng cho anh biết.” “Chuyện gì?” “Chính là…” Cô cắn môi, dường như hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí: “Ngày hôm nay, Dương tới đây “ Trước khi anh mở miệng nói chuyện, cô ôm cổ anh, giọng nói nhão nhoẹt đến chính cô cũng nổi da gà: “Nhưng trước tiên anh phải nghe em nói, được không?” Thiện bóp lấy eo cô, cười nói: “Được, nói đi, không vội.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]