Ngày hôm sau, cô bị tiếng đập cửa liên tiếp của dì Liên đánh thức. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cơn đau nhức toàn thân như bị xe nghiền ép ập tới, cô khẽ hít hà một tiếng, một lát sau mới phát hiện cổ họng mình đau rát. Bị cảm đến phát sốt rồi à? Đây là phản ứng đầu tiên của cô.
Ở ngoài tiếng đập cửa không ngừng vang lên, coi mặc đại một chiếc áo ngủ, rời giường mở cửa.
“Dì Liên, sao thế?”
“Cô chủ của tôi, bây giờ cũng mười một giờ, sao cô không…” Đột nhiên âm thanh của dì Liên ngừng lại, phát hiện sắc mặt Thanh không đúng, ánh mắt bà nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng đặt tay trên cổ cô, như chịu đựng nỗi sợ hãi ghê gớm nào đó: “Cô chủ, cô bị gì vậy?”
Thanh mờ mịt: “Sao thế?”
“Hình như là… bị dị ứng rồi?”
Dị ứng? Cô đi lại trước gương trang điểm xem thử, khi nhìn thấy những vết hồng hồng trên cổ, trên xương quai xanh, trước ngực mình, cô vô cùng bối rối, sững sờ đứng đó, đầu óc trống rỗng.
“Chắc chắn là dị ứng rồi, cũng tại tôi, bây giờ bước sang mùa mới rồi mà cũng không chú ý, cô đừng lo lắng, tôi sẽ gọi bác sĩ đến ngay.”
“Chờ một chút!”
Ngay lúc dì Liên xoay người, cô tỉnh táo lại, vội vàng gọi dì: “Dì Liên, không cần làm phiền bác sĩ, con có thuốc dị ứng ở đây.”
“Giọng của cô… cô bị cảm sao? Không được, vẫn nên mời bác sĩ đến mới được.”
“Không cần!” Thanh ba chân bốn cẳng chạy về phía trước, giữ chặt bà: “Một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-de-lai-nhieu-tien-cho-em-the/1107172/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.