Trì Húc hiểu Lục Thừa Uyên hơn ai hết. Anh biết, Lục Thừa Uyên càng im lặng thì trong lòng càng sốt ruột.
Vì thế, anh lên tiếng an ủi:
“Bây giờ không giống như năm đó nữa. Khắp nơi đều có camera giám sát, tôi tin là rất nhanh thôi chúng ta sẽ tìm được Lạc Ninh. Tôi nhất định sẽ đưa cô ấy bình an trở về bên cậu.”
Lục Thừa Uyên nhìn người bạn thân, trong mắt tràn đầy sự cảm kích.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt tay Trì Húc. Mọi cảm xúc đều nằm trong cái nắm tay ấy.
Đúng lúc này, điện thoại của Trì Húc vang lên.
Thấy là Liêu Kiệt gọi tới, anh đoán hẳn đã có tiến triển, lập tức nghe máy và bật loa ngoài.
Giọng Liêu Kiệt vang lên đầy gấp gáp:
“Đội trưởng Trì, bọn tôi phát hiện một chiếc xe khả nghi ở camera cách hiện trường khoảng hai cây số. Là một chiếc xe van màu trắng, nhưng biển số là biển giả.”
Dương Binh lập tức nói:
“Biển giả à? Vậy thì mười phần tám chín chính là chiếc xe chúng ta đang tìm. Gửi hình ảnh cho bên cảnh sát giao thông, nhờ họ phối hợp truy tìm phương tiện khả nghi. Đồng thời bảo tổ trinh sát hình ảnh mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
“Đặc biệt là các tuyến đường ngoại ô. Giờ gần như có thể khẳng định đây là vụ bắt cóc, bọn chúng không thể đưa người quay lại nội thành.”
Liêu Kiệt: “Rõ, cục trưởng.”
Cúp máy, Dương Binh quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080579/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.