Lục Thừa Uyên giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cầm chén trà nhấp một ngụm, ra dáng hoàn toàn không liên quan.
Anh không tiếp lời của anh trai – Lục Viễn Chinh.
Nụ cười trên mặt Lục Viễn Chinh dần biến mất, bầu không khí trong phòng lại trở nên nặng nề.
Lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ.
Quản lý dẫn theo một nhân viên đẩy xe thức ăn bước vào dọn món.
Lục Viễn Chinh vội vàng phá vỡ không khí gượng gạo:
“Món ăn ở đây khá ngon, mọi người ăn nhiều một chút nhé.”
Vừa dứt lời, điện thoại của cả Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh đồng loạt đổ chuông.
Hai người gần như đồng thời lấy điện thoại ra.
Rồi cũng đồng thời khựng lại một chút.
Lục Thừa Uyên:
“Điện thoại của Cục. Xin lỗi, cháu nghe máy một chút.”
Lạc Ninh:
“Bệnh viện gọi. Xin lỗi, cháu cũng phải nghe máy.”
Lục Tân Quân lập tức hiểu có chuyện gấp:
“Nghe tại đây cũng được, không sao đâu.”
Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh xoay người lại phía sau để nghe điện thoại.
Lục Thừa Uyên:
“A lô…”
“Được, tôi biết rồi. Tôi lập tức đến ngay.”
Lạc Ninh:
“Vâng, em sẽ quay lại bệnh viện ngay.”
Cả hai gần như cùng lúc tắt máy, quay sang nhìn nhau.
Lục Thừa Uyên:
“Công viên trung tâm xảy ra chuyện, có người lái xe lao vào đám đông đang nhảy quảng trường, hiện trường thương vong nghiêm trọng.”
Lạc Ninh:
“Trưởng khoa báo có một số nạn nhân đang được đưa đến bệnh viện chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080244/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.