Khi Ngô Lệ Mai vội vã quay về nhà họ Lạc, bà ta phát hiện chìa khóa của mình thế nào cũng không mở được cửa chính.
Bà ta nhấn chuông cửa rất lâu nhưng không ai ra mở.
Cuối cùng, hàng xóm – một bác gái ở cạnh bên – bị làm phiền đến mức phải ra xem.
Bác gái hàng xóm nói: “Cô chẳng phải đã ly hôn với ba của Lạc Thần rồi sao? Sao còn quay lại đây? Người ta dọn đi hết rồi, nhà này cũng bán luôn rồi, chủ mới đã thay khóa rồi.”
Ngô Lệ Mai nổi giận đùng đùng: “Dọn đi rồi? Họ dọn đi đâu chứ?”
Bác gái hàng xóm rõ ràng rất khó chịu với Ngô Lệ Mai: “Tôi làm sao biết được? Cô đã ly hôn rồi, còn quan tâm người ta dọn đi đâu làm gì?”
Ngô Lệ Mai cáu kỉnh: “Bác gái, ai nói với bác là tôi ly hôn rồi?”
Bác gái đáp: “Không ly hôn thì sao lại thu dọn đồ về nhà mẹ đẻ? Còn lấy luôn cả thẻ ngân hàng của người ta nữa.”
“Lệ Mai à, bác không muốn nói nặng lời, nhưng cô làm thế thật không phải.”
Nói xong, bác gái đóng sầm cửa lại, khiến Ngô Lệ Mai tức đến suýt ngất xỉu.
Bà ta suy nghĩ một lúc rồi chạy về phía cầu thang, xuống dưới gõ cửa nhà ông Ngưu.
Nhấn chuông mãi cũng chẳng ai ra mở.
Một cô vợ trẻ nhà bên đi ra, mặt mày cau có:
“Đừng có nhấn nữa! Có người thì người ta đã mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080196/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.