Diệp Tử vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, gọi hai ly cà phê cùng vài món điểm tâm nhẹ cho cả hai.
Lạc Ninh cầm ly nước chanh Diệp Tử rót cho, nhấp một ngụm rồi lười biếng hỏi:
“Đối tượng xem mắt của cậu bao giờ đến?”
Diệp Tử: “Còn sớm, nửa tiếng nữa mới đến. Mình uống cà phê trước đi, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi. Hưởng thụ là chính, xem mắt chỉ là phụ.”
Lạc Ninh nhướng mày, cười tủm tỉm liếc bạn:
Diệp Tử cũng uống một ngụm nước chanh: “Khả năng đó nhỏ lắm.”
Lạc Ninh: “Cậu biết sao mà nói khả năng nhỏ? Nhân duyên mà, là thứ rất kỳ diệu.”
Diệp Tử: “Ý cậu là kiểu nhân duyên như cậu với ông xã Lục ấy hả? Trường hợp như vậy xác suất chắc còn chưa đến 0.1%, đến phim thần tượng còn không dám dựng thế.”
Lạc Ninh: “Nói thế cũng không sai, nhưng xác suất thấp đến đâu cũng vẫn có thể xảy ra. Trên đời này không thiếu gì nhất – là – người. Người càng nhiều, xác suất càng tăng.”
Diệp Tử: “Cậu nói cũng đúng. Lúc mình hai mươi tuổi thì cũng từng mơ mộng bạch mã hoàng tử, nhưng giờ mình đã hai mươi tám rồi. Cậu biết hai mươi tám có nghĩa là gì không?”
Lạc Ninh nhoẻn miệng cười: “Là gì vậy?”
Diệp Tử nháy mắt trêu: “Là nếu hai đứa mình đi khám thai bây giờ sẽ bị xếp vào diện sản phụ lớn tuổi.”
Lạc Ninh bật cười: “Vậy thì cậu nên cân nhắc ‘lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080181/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.