Lạc Thần đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì xen vào: “Ba à, không thể nói vậy được. Căn nhà này đúng là do bác cả để lại, nhưng chẳng lẽ chúng ta không có công chăm sóc bà nội sao?”
Ngô Lệ Mai tiếp lời: “Đúng thế! Lạc Thần nói đúng. Chúng ta ở đây đâu phải ở không, mà là giúp anh trai anh chăm sóc mẹ đấy chứ.”
Lạc Bắc Dương tức giận: “Chăm sóc à? Hai người từng nấu cho mẹ tôi một bữa cơm chưa? Có từng giặt cho bà một cái áo nào không?”
Ngô Lệ Mai kinh ngạc nhìn chồng: “Ơ kìa, Lạc Bắc Dương, hôm nay anh uống nhầm thuốc à? Dám nói với tôi kiểu đó? Hay là thấy Lạc Ninh về rồi, anh tưởng nó sẽ đứng về phía anh?”
“Anh còn dám lớn tiếng nữa, có tin tôi tát cho không? Vô dụng thì đừng có gào lên ở đây! Chúng ta phải sống ở chỗ này chẳng phải cũng vì anh vô dụng, đến một căn nhà cũng không mua nổi sao?”
“Hồi đó tôi đúng là bị mù mới không chọn mấy ông chủ giàu có mà người ta giới thiệu, lại chọn ở bên anh. Không ngờ anh lại kém cỏi đến mức làm ở ngành điện lưới ba mươi năm mà đến chức trưởng phòng cũng không có nổi!”
“Giỏi thì ra ngoài lớn tiếng với sếp của anh ấy, ở nhà gào với tôi thì có ích gì…”
Trong phòng, Lạc Ninh và bà nội Lý Hương Cúc nghe tiếng mắng chửi om sòm bên ngoài, cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080114/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.