Lạc Ninh vung tay một cái, Cao Mỹ Mỹ ngã phịch xuống đất.
Lạc Ninh cúi nhìn cô ta từ trên cao, nói: “Tốt đấy, gọi người đến đi. Tôi cũng thấy chỗ này chướng mắt từ lâu rồi. Cô gọi người đến đập phá đi, bệnh viện chúng tôi có cớ sửa sang lại, tôi còn được nghỉ phép nữa ấy chứ.”
Lục Thừa Uyên ngồi trên giường bệnh, cố nhịn cười.
Anh thích cái tính này của Lạc Ninh.
Cao Mỹ Mỹ tức điên nhìn Lạc Ninh – người chẳng hành xử theo lẽ thường: “Tôi sẽ đi tố cáo cô! Cô dùng bạo lực với người nhà bệnh nhân, để xem bệnh viện có sa thải cô không!”
Lạc Ninh quay sang hỏi những người có mặt: “Tôi có dùng bạo lực không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Tiểu Cầm lấy hết can đảm nói: “Cô ta tự đứng không vững nên ngã, em có thể làm chứng.”
Diệp Tử cười mím môi: “Tôi cũng làm chứng. Mọi người nhìn đôi giày cao gót của cô ta đi, không ngã mới là lạ.”
Cao Mỹ Mỹ tức đến mức gần như bật khóc: “Các người… các người bắt nạt tôi! Tôi sẽ bảo ba tôi dạy dỗ các người!”
Các bệnh nhân xung quanh không nhịn được nữa, đồng loạt lên tiếng:
“Cô gái trẻ, cô nói trắng thành đen vậy à? Mắt chúng tôi còn sáng, rõ ràng là cô ăn h**p nhân viên y tế mà lại đổ vấy họ bắt nạt cô?”
“Đúng thế, ba mẹ cô dạy cô kiểu gì vậy?”
“Chắc là không dạy rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080097/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.