Chương trước
Chương sau
Cả đêm Lan Chi không cách nào có thể ngủ được, mỗi khi Quang Ninh trở mình một cái thì người cô lại run lên, thời gian cứ trôi qua như vậy cho tới khi cô hoàn tòan mệt mỏi, hai mắt bắt đầu nhắm lại nhưng vừa thiếp đi được một chút thì tiếng hét của mẹ Trần đã vang lên khắp phòng.
“ Hai đứa làm cái gì đây a “.
Trần Quang Ninh ngồi bật dậy sau đó mệt mỏi lấy tay day day trán.
“ Mẹ không thể kêu con trai mẹ dậy một cách dịu dàng được sao? “
Dịu dàng? Ông tướng của tôi ơi tôi không thể vuốt nhẹ anh rồi thì thầm vào tai anh rằng _ Dậy đi bé yêu à, tục tưng à, hai thiên thần làm gì trên giường vậy à. Có ai bắt gian mà như vậy không?
“ Anh làm chuyện tày đình như vậy mà còn có thể ngủ được sao? Lương tâm anh ở đâu? Trời ơi “.
Hai mắt Quang Ninh quay vòng không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng khi vừa quay người nhìn sang bên cạnh, anh phát hiện một cái mền đang run run, phía trên đỉnh cái mền là những ngón tay nhỏ nhắn được sơn màu trắng đang ra sức nắm lấy cái mền, tuy đại não vẫn còn ngập trong men rượu nhưng rất nhanh đã hoạt động lại bình thường, vội nhìn lại khắp người mình, trống trơn, đúng là anh có sở thích cởi áo khi ngủ nhưng chắc chắn phải mặc quần đùi chứ, cái quần sao không thấy. Không lẽ... không lẽ... Gương mặt Quang Ninh tái xanh vội giật lấy cái mền bên cạnh nhưng giật cách nào cũng không được, anh cũng cần che mà. Bỗng đỉnh đầu truyền đến cảm giác đau nhói.
“ Còn giật, không nhanh mặc quần áo vào “. Mẹ Trần lấy tay gõ mạnh vào đầu Trần quang Ninh, sau đó đưa đến bộ đồ hôm qua bà vừa mới lột ra của con trai.
Trần Quang Ninh vội mặc lại quần áo, trong đầu hoàn toàn không thể nhớ bất cứ điều gì, hôm qua anh quả thật có uống chút rượu nhưng hoàn toàn không say. Khi vừa về đến nhà đã nhìn thấy mẹ mình cười dịu dàng sau đó cầm lấy chai rượu rót một ly đầy, cứ như vậy mẹ anh rót còn anh uống, tới khi... tới khi... thức dậy cả người đều trống trơn. Ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào người đang được cái mền quấn chặt trên giường. “ Cô là ai? “.
Cái mền đột nhiên cứng đờ rồi sau đó run một cách dữ dội. “ Em... em... “.
Mẹ Trần vội vã tiếp lời, bà không hề có chút lòng tin vào vị đồng đội bất tài này. “ A! Còn ai ngoài Chi Chi đáng thương của tôi đây chứ, tối qua anh say tới không biết gì, tôi lại một thân già yếu không thể làm gì mới nhờ con bé đưa anh về phòng, không ngờ... không ngờ... anh lại đưa con bé lên giường luôn chứ “.
Vừa nói mẹ Trần vừa lấy tay chậm chậm mắt, từ từ tiến lại giường, còn cố ý kéo lên một góc mền khoe ra vết máu bò đã khô cho con trai nhìn thấy,
“ Chi Chi của tôi thật đáng thương, là chị đẹp hại con rồi, chị đẹp làm sao còn mặt mũi gặp lại người mẹ quá cố của con đây “.
Trần Quang Ninh vẫn còn đứng chết trân nhìn vào vết máu trên giường, tuy chưa từng đi quá giới hạn với ai, thậm chí với Ngọc Trân anh cũng chỉ hôn cô vài lần nhưng kiến thức giới tính bắt buộc mà anh được học nói cho anh biết, lần này chuyện lớn rồi.
“ Lan chi, là em thật sao? “
“ Còn có thể là giả sao? Anh nghĩ chuyện này là đùa à? “. Mẹ Trần tay vừa vỗ về cái mền đang run rẩy vừa lườm về phía con trai một cái.
“ Mẹ, con muốn hỏi rõ cô ấy, trong đầu con hoàn toàn không có lấy một chút ấn tượng “
“ Anh còn đòi ấn tượng nữa a. Chuyện xấu anh làm còn rành rành ra đó “. Vừa nói tay mẹ Trần vừa chỉ khắp phòng.
Quang Ninh nhìn theo ngón tay của mẹ mình một lượt, quần áo bị xé rách quăn khắp nơi, rõ ràng hôm qua là anh đã làm bậy thật rồi. Tại sao lại như vậy, tuy Lan Chi không phải em ruột anh nhưng từ khi mẹ anh nhận nuôi Lan Chi anh đã xem cô ấy thật sự như em ruột mình, anh luôn tin rằng chăm sóc cô, bảo vệ cô là trách nhiệm của anh vậy mà anh giờ đây lại...
“ Lan Chi, xin lỗi em, anh... “
Hai vai mẹ Trần run lên bần bật, cố gắng nhịn cười, con cá đã nằm gọn trong lưới, bây giờ chỉ đợi bà đánh vẩy làm thịt mà thôi.
“ Anh không cần phải nói nhiều, ra ngoài ngay cho tôi “. Mẹ Trần hét lên một cách giận dữ nhưng sau khi cửa phòng vừa được đóng lại đã cười đến không thể ngừng được, ngu ngốc như vậy cũng có thể làm tổng giám đốc sao, ông xã à, ông để lại gia sản cho con trai có khi nào là sai lầm không? Nếu lúc này ông Trần còn sống sẽ trịnh trọng nói với vợ mình rằng _ Nó rất thông minh, chỉ là bà quá nham hiểm.
“ Chui ra đi, nó đã ra ngoài rồi, con không thấy ngộp sao? “. Mẹ Trần đưa tay lên kéo mền xuống, chỉ thấy Lan Chi mặt mũi đều như viết lên hai chữ chột dạ, thật may là còn biết che mền lại, nếu không kế hoạch xem như phá sản. “ Mau mặc lại quần áo rồi đợi chị đẹp “.
Trần Quang Ninh vẫn đứng chôn chân trước cửa phòng, tại sao anh lại có thể làm chuyện như vậy, anh yêu Ngọc Trân, Ngọc Trân, nhắc đến người con gái này tim anh lại đau, ký ức trong đầu anh vẫn như là mới đây mặc dù cô đã chia tay anh gần một năm, bên tai vẫn còn những lời cô đã nói vào cái đêm ấy, cái đêm cô cùng một người đàn ông bước ra từ khách sạn. Cô chỉ nhìn lướt qua anh sau đó nói đúng một câu mà lại không phải nói với anh,cô đang giải thích với người đàn ông kia.
“ Người này, em không hề quen “.
Sau đó anh vẫn ngu ngốc tìm đến cô, một lần, hai lần rồi rất nhiều lần đến khi cô chịu gặp anh, phũ phàng với anh đến tận cùng.
“ Quang Ninh, anh yêu em thì hãy buông tay để em tìm được hạnh phúc cho mình, anh cứ như vậy nếu để anh ấy biết chỉ là làm hại em mà thôi. Anh là người tài giỏi nhưng em không thể đợi đến khi anh thành công. Chúng ta chia tay đi “.
Lúc đó anh chỉ muốn hét lên với cô ấy rằng. “ Anh có thể cho em còn nhiều hơn anh ta gấp trăm lần “.
Nhưng không, như vậy anh còn giả nghèo khổ làm gì chứ, tìm kiếm chân tình làm gì chứ, nực cười, trò chơi này anh chơi thật thất bại, từ nay anh sẽ không làm những chuyện vớ vẫn như vậy nữa.
Chỉ là anh dùng thời gian gần nửa năm cũng không thể quên cô gái tên Ngọc Trân đó được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.