Nắng sớm mờ ảo. Những tia nắng từ mặt trời chiếu vào trong lều, mọi người nhanh chóng thức dậy khi nghe tiếng đồng hồ vang lên.
Bắc Bắc dậy thứ hai, người dậy sớm nhất là chồng của Dương Chân Chân – Lý Ẩn, đã mang theo đồ đạc đến nơi tập trung.
Hành lý của bọn cô đã bị thu hôm qua, bây giờ mọi người chỉ mang theo nhu yếu phẩm mà tổ đạo diễn cung cấp, ăn sáng xong thì chuẩn bị xuất phát.
Ánh mặt trời gay gắt và cũng rất chói mắt.
Bắc Bắc và Manh Manh rút được con đường ở giữa, tuy không dễ đi nhưng cũng không phải là con đường khó nhất.
Con đường của bọn cô nằm ở bên phải, hai người hít một hơi thật sâu bắt đầu hành trình.
Trên đường đi, ánh mặt trời rất chói, Triệu Manh Manh lầm bầm nói chuyện với Bắc Bắc: "Hên là em có mang theo kem chống nắng, chứ không chúng ta sẽ bị phơi đen mất."
Bắc Bắc gật đầu, thấp giọng nói: "Thế mà sa mặc cũng có muỗi, tối qua chị có nghe tiếng muỗi vo ve không?"
Triệu Manh Manh sống không còn luyến tiếc gật đầu: "Đương nhiên là nghe được, sáng nay chị còn nghe ai nói tối qua bị cắn mấy cái, bây giờ sưng hết lên."
Bắc Bắc thở dài, nhỏ giọng nói: "Muỗi sa mạc rất độc."
Triệu Manh Manh nhìn sa mạc mênh mông, xa xa cũng không thấy điểm dừng: "Còn phải đi bao lâu đây trời?"
"Hỏi nhân viên công tác."
Biên đạo và thợ quay phim khẽ cười, trả lời: "Dựa theo bản đồ, không đi theo lối rẽ, hai tiếng nữa là đến nơi."
Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-toi-rat-nhieu-tien/1204212/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.