Editor: _14thfebruary
Âm thanh Chu Thịnh rất nhẹ, theo cơn gió truyền vào tai cô.
Nhẹ tâng, nhưng lại mang theo một lực, làm Bắc Bắc có chút không thở nổi.
Cô nghe âm thanh trầm thấp của Chu Thịnh, câu "Tôi nhớ em" kia như chứa một chút mật ngọt, làm cô thấy ngọt đến không chịu được. Cười nhẹ một tiếng, Bắc Bắc nhìn hai ngôi sao trên bầu trời, "Tôi biết."
Chu Thịnh dừng một chút, "Sau đó?"
Bắc Bắc bật cười, cố ý hỏi anh: "Sau đó cái gì?"
Chu Thịnh nghẹn họng, bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, giọng nói có chút thất bại, "Bắc Bắc."
Bắc Bắc cười, xoa xoa hai cánh tay, có chút lạnh, "Tôi rất lạnh, đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại."
Chu Thịnh ngừng một lát, vội vàng nói: "Vậy mau vào đi, ở trường an tâm đọc sách, có việc thì gọi cho tôi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được."
"Ngủ ngon."
"Chờ lát nữa nhắn tin cho em."
Bắc Bắc cười đáp: "Được."
Cúp điện thoại, Bắc Bắc xoay người đi vào kí túc xá, còn chưa đi đến cửa cánh tay của cô bị Tiểu Ngư nắm lấy, "Bắc Bắc, lại đây một chút."
Bắc Bắc sửng sốt, đi qua bên cô ấy.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Ngư chăm chăm nhìn cô, "Cậu không sao chứ, lúc nghỉ Tết đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẩn ra, "Không có việc gì, có phải cậu nghe được cái gì không?"
Tiểu Ngư gật gật đầu, "Lúc đầu tớ nghe nói cậu bị ba mẹ ép gả cho người khác sao? Bây giờ thế nào?"
"Không có việc gì, đều qua hết rồi." Bắc Bắc không nghĩ lừa gạt Tiểu Ngư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-toi-rat-nhieu-tien/1204152/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.