*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: _14thfebruary
Trong phòng bếp một mảnh hỗn loạn, Đồng Bắc Bắc quả thực không muốn nhìn.
Căn bản là cô không biết nấu cơm, không nghĩ nó có thể gây ra những chuyện rắc rối như vậy, nhìn những miếng khoai tây cắt thành từng miếng dày, rơi trên sàn nhà, cô liền cảm thấy đau đầu.
Nhưng lại có chút buồn cười, trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Chu Thịnh, khi nấu ăn sẽ có bộ dạng như này.
Hai người đứng đối diện nhau, không ai nói chuyện.
Chu Thịnh cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh nhắm mắt, nhìn về phía Đồng Bắc Bắc nói, "Cô đi ra ngoài trước đi."
Đồng Bắc Bắc: ".......Để tôi dọn dẹp một chút."
"Không cần, cô đi ra ngoài."
Đồng Bắc Bắc chớp mắt nhìn anh, có chút nghi ngờ, "Anh xác định có thể dọn dẹp một mình?"
"Đương nhiên, tôi không phải người thiểu năng."
Đồng Bắc Bắc nghẹn họng, im lặng thì thầm, "Tôi cũng không nói anh thiểu năng."
Chu Thịnh cười lạnh, "Ánh mắt của cô như đang nói, người này thật thiểu năng."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc cảm thấy mắc cười, nhưng nén lại. Cô gật đầu hỏi: "Lát nữa chúng ta ăn gì đây."
Chu Thịnh nhằn thẳng nàng, hừ lạnh, "Cơm hộp."
Mẹ nó, đáng lẽ anh không nên đến phòng bếp.
Đồng Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, "Vậy tôi tiếp tục đi sắp xếp lại đồ đạc, anh xác định không cần tôi giúp."
"Không cần."
Thấy Chu Thịnh kiên quyết như vậy, Đồng Bắc Bắc nhún vai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-toi-rat-nhieu-tien/1204142/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.