Hàn Thần mỉm cười khẽ, để đôi đũa trước mặt cô:
“Ăn đi rồi còn nghỉ ngơi.”
Hứa Đào Nhi nhận lấy đôi đũa từ anh, trước khi ăn nghe anh nói vậy thì cô có chút ngập ngừng, ánh mắt đầy ngụ ý nhìn anh.
Hàn Thần hiểu ý, anh ngồi xuống phía đối diện:
“Yên tâm, tôi vẫn sẽ ở đây, bên cạnh cô.”
Chỉ một câu nói liền có thể trấn an nội tâm rối loạn của cô. Cô bắt đầu ăn một cách ngon lành. Bữa tối cô đi ăn bên ngoài, cho nên không ăn được nhiều, sau đấy thức khuya nên bụng mới có cơ hội để đói chứ bình thường giờ này là cô đã đi nghỉ rồi, có đói cô cũng sẽ chờ đến bữa sáng. Bởi di chứng nghề người mẫu, cô vẫn luôn áp lực sợ tăng cân.
Cải xanh cuốn thành hình hoa, tôm đã bỏ vỏ xếp gọn xinh xắn, thịt bò miếng mỏng vừa ăn, gia vị nêm nếm vừa khẩu vị nên cô cảm thấy đặc biệt ngon. Chỉ có điều, rau xanh quá nhiều. Như thể là anh cố ý cho nhiều hơn bình thường hay chăng?
Nhớ đến vẻ mặt con trai cô khi kể lại bữa ăn với Hàn Thần, quả thực cô đã hình dung ra ‘nhiều rau’ trong miệng con nói là như thế nào rồi. Thế nên cô đã nói với anh:
“Có lẽ sau này cứ đến giờ ăn, Đào Nhi phải gửi con trai qua chỗ anh.”
Hàn Thần không hiểu lắm, cô lập tức nói thêm:
“Như vậy, thằng bé có thể quen ăn nhiều rau rồi.”
Anh chợt hiểu ra, nghĩ gì đó nên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-tieu-tam-la-chong-toi/2633362/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.