Hứa Đào Nhi tính mở miệng nói, Hàn Thần bất chợt ngăn lại, biểu hiện của anh có chút bất thường:
“Đừng!”
“Hả?”
Hứa Đào Nhi thực sự không hiểu chuyện gì mà.
Hàn Thần ra hiệu ‘suỵt’ với cô, anh đang bị sang chấn tâm lý, không thể nhìn cô nói được, anh cần thời gian bình tĩnh.
“Tạm thời đừng nói gì cả!”
Anh nói nửa vời như vậy cộng thêm dấu hiệu mệt mỏi trên gương mặt khiến Hứa Đào Nhi lo lắng. Cô tiến tới có ý muốn đỡ lấy anh.
“Anh bị sao vậy? Nhìn sắc mặt anh không được tốt.”
Hàn Thần khẽ tựa vào người cô:
“Cô nói nữa, tôi sẽ ngất mất.”
Chưa đợi cô hỏi thêm, anh đã nói cho cô hiểu:
“Cô chửi người khác, thật đáng sợ!”
Hứa Đào Nhi tuyệt nhiên câm nín, một câu cũng không dám nói thêm. Nhìn biểu hiện căng thẳng của anh, rốt cuộc cô không nghĩ có người nghe chửi thôi cũng thấy mệt mỏi như anh đấy.
Thế là cả một buổi chiều đó, hai người không ai nói với ai câu nào. Cứ như thể rơi vào chiến tranh lạnh, thực chất không phải như thế. Có khi Hàn Thần ngồi ngoài phòng khách, cô ở ngoài chỗ bể bơi, có chuyện gì không nói ra mà sẽ dùng cách nhắn tin. Đến giờ đi đón con, Hứa Đào Nhi nhắn cho Hàn Thần:
[Anh cho tôi mượn xe đi đón con trai nhé?]
Vừa nhắn xong thì thấy tiếng khởi động xe ô tô bên ngoài, Hứa Đào Nhi chạy ra tới cửa đã nhận được tin nhắn của anh.
[Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cua-tieu-tam-la-chong-toi/2633128/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.